Thân thể Cao Trình ngã xuống đất, nụ cười trên khóe môi còn ở trên mặt, thậm chí trong khoảnh khắc chết đi, hắn ta còn đang suy nghĩ phải làm thế nào bắt Vương tiểu cẩu lại, giao cho đầu lĩnh tổ bảy.
Nụ cười tự tin không phải vì hắn không sợ, mà vì hắn ta hiểu rõ Vương tiểu cẩu.
Lại không ngờ, Vương tiểu cẩu trước mắt không còn là tiểu tử để bọn họ tùy ý bắt nạt, mà là một tên đao phủ giết người như ngóe.
Nhìn hai xác chết trên mặt đất, Triệu Khách cẩn thận quan sát một chút, hắn bĩu môi, gầy quá gầy, mập quá mập, bẩn như heo vậy, cộng thêm trong không khí đầy bụi than đá, có lẽ phổi cũng đen sì.
“Chỉ có thể làm đồ ăn cho Đồ phu chi hạp thôi.”