Sau khi đi vào, Vương Khuê đã trở thành cận vệ của Lý gia.
Lúc này bị Lý gia trừng mắt, dù cho là người ngang ngược như Vương Khuê cũng ngoan ngoãn im lặng.
Lý gia quay đầu lại nhìn Triệu Khách, sau khi thở dài, vẻ mặt căng cứng dần thả lỏng, tiến lên vỗ vai Triệu Khách, lời lẽ sâu xa khuyên nhủ.
“Người sống vẫn phải sống, Tiểu cẩu, ngươi phải nghĩ thoáng một chút!”
Triệu Khách gật đầu, ánh mắt chân thành tha thiết đong đầy nước mắt, gật đầu nói: “Cảm ơn Lý gia.”