Chỉ thấy đằng sau là một cỗ kiệu lớn được 18 tráng hán để trần hai tay nhấc lên, khuôn mặt của những tráng hán này như ác quỷ, dữ tợn căm giận, cơ bắp cường tráng mạnh mẽ nhấc cỗ kiệu, tốc độ nhẹ nhàng thống nhất, mỗi một bước giẫm lên mặt đất cho người ta cảm giác kiên trì nặng nề mạnh mẽ.
Nhưng hết lần này đến lần khác sau khi đạp xuống lại không thấy vết chân của bọn họ trên mặt đất.
“Ôi chao, ông trời phù hộ!”
Một số thôn dân thấy thế mặt mũi trắng bệch, cảm giác cả người lạnh buốt hàm răng run lên cầm cập, quỳ trên mặt đất, yên lặng cầu khẩn ông trời phù hộ bọn họ bình an ở trong lòng.
Loáng thoáng thấy trong cỗ kiệu lớn kia có một bóng người mơ hồ, thân thể đầy đặn mê người trần truồng, nằm yên tĩnh trên chiếc giường trong kiệu, bàn tay như ngọc dính hạt sương, vuốt ve da thịt bóng loáng trắng nõn của mình, từ bắp đùi lên đến bộ ngực.