Trong thoáng chốc, Tô Tỉnh đột nhiên cảm thấy một đạo gông cùm trong lòng mình vỡ tan.
“Tâm không vướng bận, quên đi phàm tâm… Phàm tâm nan, đã vượt qua!”
Thần sắc Tô Tỉnh có chút phức tạp, không ngờ rằng khi nhìn thấy cảnh cũ, những cảm xúc dâng trào theo đó lại khiến hắn vượt qua một kiếp nạn!
“Tâm không vướng bận, quên đi phàm tâm… Thì ra là vậy!”
“Không phải là bắt ta quên hết mọi chuyện hồng trần… Dù sao, đó là sơ tâm! Cho dù là Thánh nhân, cũng không thể hoàn toàn quên đi quá khứ…”