“Ông đang giải thích hộ ông ta sao?” Anh trai tôi cười lạnh.
Trần Đông Phương cười với anh trai tôi: “Trọng Mưu, cậu là người thông minh. Có nhiều chuyện tôi không tiện nói rõ ràng nhưng cũng hy vọng cậu có thể hiểu được.”
Anh trai tôi nhắm mắt lại tựa hồ không muốn nói nhiều với ông ta nữa.
Trần Đông Phương cũng không nói nữa mà quay sang tôi: “Diệp tử theo ta ra ngoài một chút.”
Không cần biết Bàn tử và tôi, bao gồm cả anh trai tôi có suy nghĩ gì về Trần Đông Phương nhưng không thể phủ nhận lúc này Trần Đông Phương càng giống bậc trưởng bối trong nhà. Ông ta giải quyết những rắc rối một cách bình tĩnh thận trọng, sắp xếp mọi chuyện đâu ra đấy.