Tôi biết Bàn tử sẽ không dễ dàng nói ra, quả nhiên đúng như suy đoán, anh ta vừa nghe tôi hỏi vậy lập tức mắt la mày lém muốn trốn tránh. Tôi túm lấy tay anh ta hỏi: “Mau khai thật ra, Bàn gia anh đã quên suốt chặng đường chúng ta cùng nhau vượt qua mọi chuyện như thế nào rồi sao?”
“Được, Bàn gia nói thật cho cậu nghe, nhưng Diệp tử, cậu không được nói chuyện này ra cho bất kỳ ai nghe, bao gồm cả anh trai cậu. Cậu thề trước đi.” Bàn tử nói.
“·T·ô·i thề, nếu tôi có nói cho ai khác…” Tôi giơ tay lên, còn chưa nói xong Bàn tử đã ngăn lại nói: “Sống tại tắt đèn, thành tại thắp đèn.”
Câu nói này là Bàn tử ghé sát vào tai tôi nói rất nhỏ.
Tôi nghe xong mặt mũi lờ mờ thắc mắc hỏi Bàn t·ử·: “Có ý gì?”