Người dịch: Đuông dừa Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nguồn: Đình Này Có Ngư. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! “Yên lặng nào, đương nhiên nếu mọi người cảm thấy nguy hiểm thì có thể đi về, Bàn gia tôi cũng có thể liệu trước mà sắp xếp.” Bàn tử nói.
Phía dưới mọi người vẫn tiếp tục bàn tán, tôi thấy người dân cũng đang rất phân vân, vừa muốn kiếm khoản tiền này nhưng cũng lại sợ nguy hiểm, dù gì tối nay cũng đối phó với cái thứ ở trong mười hai hang quỷ, đối với người dân bản địa nơi này mà nói thứ này thực sự rất khó đối phó. Thậm chí tôi còn nghe có người nói tối hôm Bàn tử mới đến không phải đã khiêu khích thi vương một lần rồi sao? Sau đó nếu không phải có anh trai Tôn Trọng Mưu ra tay có lẽ hôm đó Bàn tử đã bị thi vương giết chết, cho nên đối với sự kiêu chiến tối nay của Bàn tử mọi người đều không tin tưởng cho lắm.
“Tối hôm nay anh trai tôi cũng ở bên cạnh trợ giúp, anh trai tôi là người có thể tự do ra vào mười hai hang quỷ, thi vương cũng không có cách nào đối phó anh ấy, mọi người có thể yên tâm rồi chứ?” Tôi nhanh nhảu nói với mọi người. Lúc này chỉ có thể lấy cái oai của anh trai ra dùng vậy.
Mọi người nghe xong đều gật gù đồng ý, lúc này Trần Thanh Sơn đứng ra nói: “Mọi người lo lắng cái gì chứ? Mọi người nhìn xem cả cái con sông Lạc Thủy này ở phía thượng du dựa vào đánh bắt hải sản cũng được mà làm du lịch cũng thuận, dân ở đó đều trở nên giàu có cả, vậy mà chúng ta ở đây, bởi vướng mười hai hang quỷ này nên khách du lịch cũng không dám bén mảng tới. Nay có Bàn gia tới giúp chúng ta xử lý thi vương, không thu tiền đã là tốt lắm rồi còn trả lương cho mọi người vậy mà mọi người vẫn phân vân do dự gì chứ? Có đáng mặt đàn ông không? Nếu mười hai hang quỷ thực sự nguy hiểm gây náo loạn vậy cũng có thể lợi dụng danh tiếng cái hang quỷ này để phát triển du lịch, ai lại không hiếu kỳ muốn xem chứ? Nếu khu vực này mở cửa, chúng ta có thể thu hút khách du lịch đến chèo thuyền và câu cá vào các ngày trong tuần, đây chẳng phải là một lợi ích to lớn mà không gây hại sao? "
Lời Trần Thanh Sơn đã thực sự tác động được thôn dân, Phục Địa Câu quả thực là nơi nghèo rớt mùng tơi, người dân cũng nghèo xơ xác. Lạc Dương là thành phố du lịch, các thôn khác dựa vào du lịch phát triển không ít, điều này mọi người đều biết rõ. Phục Địa Câu và Tam Lý Đồn là hai thôn dựa lưng vào núi Phục Ngưu, bên cạnh lại là sông Lạc Thủy có thể nói là sơn thủy hữu tình, trước kia cũng có không ít các công ty du lịch tới khảo sát muốn phát triển nơi này, nhưng bởi vấn đề mười hai hang quỷ không thể giải quyết nên cuối cùng đều bỏ cuộc. Trần Thanh Sơn không hổ là quan phụ mẫu ở Phục Địa Câu, là người hiểu tâm sự suy nghĩ của người dân địa phương nhất. Lời này của ông ta đã khiến đám thôn dân bừng bừng hy vọng, còn biểu thị không cần tiền của Bàn tử cũng phải giúp trừ đi cái thi vương này.