Người dịch: Đuông dừa Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! “Chả trách Lục gia lại thích cậu ta như vậy, hóa ra là cậu ta luyện môn võ mình đồng da sắt tự bảo vệ mình không dùng dao giống như Lục gia, nhưng cách đánh của cậu ta dường như giống hệt Lục gia, mỗi đòn đánh đều cứng rắn dùng lực rất lớn mà không hề quan tâm đến phòng thủ, kiểu ra đòn này chính là lấy mạng cược mạng.” Trần Đông Phương nhìn trận đánh bình luận.
“Thường thì những người dùng cách đánh này đều có tính cách rất kiêu ngạo, cho nên mới từ chối lời mời của Lục gia đúng không? Một núi khó dung hai hổ, nếu anh ta ở chỗ chúng ta có lẽ cũng không phải chuyện gì tốt đẹp, hơn nữa với tính cách của Tôn Trọng Mưu thì chắc chắn không thể đồng ý.” Lý Thanh nhún vai nói.
“Vậy đến lúc nào thì cậu mới bớt làm càn? Lục gia coi cậu như người kế nhiệm mà đào tạo, vậy mà từ bao giờ cậu biến khoái cảm khi luyện công phu thành việc giết người rồi?” Trần Đông Phường trừng mắt với Lý Thanh.
“Mỗi người theo đuổi một lý tưởng khác nhau, tôi là Lý Thanh chứ không phải Tôn Trọng Mưu, nếu không phải các người ép tôi luyện võ có lẽ giờ tôi đã thành tuyển thủ game chuyên nghiệp rồi.” Lý Thanh không quan tâm nói.
“Đừng có bốc phét, tiểu Vương nói với tôi anh đấu với người máy còn thua nói gì đến đánh chuyên nghiệp?” Lúc này tôi chịu nổi việc nghe Lý Thanh khoác lác nên mới chen ngang.