Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Anh ấy cứ nói mãi nói mãi, càng nói càng lẩm bẩm làu bàu, miệng cứ nói tới nói lui rồi lăn ra ngủ, sau khi tôi đắp chăn cho anh ấy thì nằm ở trên **, thấy mức độ xem trọng của hai người là anh trai tôi và Trần Đông Phương, có vẻ như họa mà Bàn Tử gây ra này cũng không nhỏ, thậm chí còn có thể đẩy tôi vào hiểm cảnh, nhưng cũng có thể là vì nó chưa hề xảy ra, nên tôi chẳng cảm nhận được gì.
Nói ra cũng chẳng khá hơn gì, bây giờ tôi lại có chút nhớ Hàn Tuyết rồi, cũng không biết tình hình ở nhà ra sao nữa, cứ nghĩ ngợi như vậy, tôi vậy mà mơ mơ màng màng ngủ thiếp đi.
Lúc tôi tỉnh dậy, thì trời đã sáng bảnh mắt, tôi chính là bị tiếng ngáy khò khò của Bàn Tử làm cho tỉnh giấc, tôi đứng dậy đá anh ấy một cái, anh ấy nhìn tôi một cách ngơ ngác rồi nói: “Thế quái nào nào cậu lại ngủ trên ** của Bàn gia tôi vậy? Trời đất ơi, cậu đã làm gì Bàn gia hả?”
“Làm ông nội ông, là ông uống say rồi chạy đến phòng của ông đây đấy nhé!” Tôi mắng.
Tôi không thèm để ý đến Bàn Tử, đi trút bầu tâm sự rồi bắt đầu đánh răng rửa mặt, sau khi đánh răng rửa mặt xong thì tôi nhìn điện thoại một cái, trên đó có báo tin nhắn Trần Đông Phương gửi cho tôi, nói khi nào tôi ngủ dậy thì đến đại sảnh của khách sạn một chuyến, ông ấy đang đợi tôi ở đó.