TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 367: Hòa Thượng (2)

Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! Chúng tôi không nói gì nhiều với nhau nữa, bởi vì hai chúng tôi ai cũng cảm thấy bầu không khí bây giờ thật kì lạ và ngượng ngùng, miệng lưỡi thế gian, cho dù bạn có tự nói với bản thân mình rằng thanh niên kia chính là nói xằng nói bậy thế nào đi nữa, thì bạn cũng không thể nào loại bỏ sạch sẽ cảm giác khó chịu trong lòng mình được. Sau đó hai chúng tôi quyết định chui vào trong khoang thuyền để ngủ, chỉ có điều lần này, mặc cho con thuyền có lắc lư như một cái nôi thế nào đi nữa, tôi cũng không thể nào vào giấc được, một là không buồn ngủ, hai là tôi sợ lại mơ thấy giấc mơ đẫm máu, trong mơ tôi với Bàn Tử gặp nhau trên chiến trường, đối mặt sinh tử.

Vừa hay đang lúc chúng tôi cảm thấy buồn chán, Bàn Tử phát hiện ra một bàn cờ tướng đầy bụi ở trong góc khoang thuyền, liền rủ Trần Đông Phương chơi với anh ấy một ván, Bàn Tử thì đánh cờ rất dở, Trần Đông Phương cũng không phải là cao minh gì, hai người tôi tới anh lui chết rất thê thảm, sau khi giết được mấy ván thì hoàn toàn giết đỏ cả mắt, không còn đi cờ theo bài bản gì nữa, gần như vừa bắt đầu một cái là đã điên cuồng đối chọi. Tài đánh cờ của hai người họ rất tệ, nhưng điều không ngờ đó là một Lý Thanh bất cần đời vậy mà trình độ cũng rất được, xem ra cái này đúng thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong, Lý Thanh vừa lên sàn một cái là đánh cho Bàn Tử không còn manh giáp, Bàn Tử bất lực chỉ có thể lôi tôi ra giúp anh ấy báo thù rửa hận, kết quả ván cờ của tôi với Lý Thanh lại là ván cờ tốn nhiều thời gian nhất, cựu phùng tri kỷ kỳ phùng địch thủ là thứ mà các văn nhân thời cổ đại cho rằng đó là chuyện may mắn nhất, ai dè một ván cờ của chúng tôi còn chưa đánh xong, Tôn Liên Thành đột nhiên bước xuống nói với chúng tôi: “Đừng chơi nữa, người chắn đường xuất hiện rồi.”

Thật ra lúc này trời đã tờ mờ sáng, tôi còn cho rằng hôm nay sẽ không xảy ra chuyện gì nữa chứ, kết quả chuyện gì đến rồi cũng đến, chúng tôi bỏ cờ xuống, vội vàng bước ra bên ngoài, lúc này, con thuyền từ từ dừng lại, tôi nhìn thấy ở phía trước thuyền của chúng tôi, có một kim thân hòa thượng, hòa thượng này đạp trên một cây sậy, trông có vẻ giống hệt như kim thân La Hán đã hạ thế.

“Bồ Đề vốn dĩ không có cây, gương sáng không có đài, vốn dĩ không có gì, cớ sao lại tung bụi?” Hòa thượng đó chắp hai tay lại, đứng trên mặt nước nói với chúng tôi.

“Chuyện này là sao thế Bàn gia, tại sao lại có một hòa thượng đến đây nữa?” Tôi nhìn Bàn Tử rồi nói.

Chương này chỉ có thể đọc trên ứng dụng di động

Để có trải nghiệm đọc truyện tốt nhất, vui lòng tải xuống ứng dụng của chúng tôi để tiếp tục đọc chương này cùng với nhiều tính năng độc quyền khác.

Tải ứng dụng ngay

Tải xuống trênApp Store
Tải xuống trênGoogle Play

* Ứng dụng miễn phí, không chứa quảng cáo

QR code

Quét mã QR để tải xuống ứng dụng

Trải nghiệm đọc truyện tốt nhất