Câu nói dáng người mi nhon này của anh ta khiến tôi hoàn toàn không nhịn nổi nữa, bật cười ha hả, sau đó thì Bàn Tử bước mấy bước, vậy mà lại khiến bộ đạo bào đó tét ra luôn, lộ ra cả quần chíp ở bên trong, cái mông đó lớn như cái cối xay, trông còn mắc cười hơn nữa, Bàn Tử túm túm lại rồi mắng: “Cười ông nội cậu chứ cười, đi, đi ra miếu trước!”
Ra đến miếu trước, vẻ mặt Bàn Tử trang trọng, tôi với Trần Thanh Sơn cũng cười không nổi nữa, chỉ thấy Bàn Tử này trước tiên là thắp hương cho Quan Nhị Gia, sau đó thì quỳ trên tấm đệm cói, hai tay chắp lại, trong miệng niệm lầm rầm mấy câu, đại khái thì tôi có nghe thấy, chẳng qua là Bàn Tử đang tự báo gia môn, nói là Lưu Thiên Tứ ở núi Tử Phủ, theo học Vô Thượng Sư Hà An Hạ, nay bổn địa xảy ra họa Hạn Bạt, để bảo vệ bá tánh một phương được yên ổn, nên đặc biệt dựng nên Nghĩa Dũng Võ An Vương miếu, mời Nghĩa Dũng Võ An Vương hạ giới an dân trừ yêu.
Bàn Tử tự báo gia môn thì đã tiết lộ sư môn của anh ta, còn nói ra cả tên của sư phụ anh ta, tôi âm thầm ghi nhớ lại muốn thử tìm hiểu rõ hơn, chí ít thì cũng muốn tìm anh trai để hỏi thêm thế nào. Nhưng sau khi Bàn Tử niệm thầm xong, anh ta mở to mắt nhìn tôi và Trần Thanh Sơn rồi nói: “Còn ngơ ra đó làm gì nữa, quỳ xuống! Nghênh đón Nghĩa Dũng Võ An Vương thánh an!”
Tôi với Trần Thanh Sơn không dám lề mề, đặc biệt là Bàn Tử, vẻ mặt nghiêm trọng của anh ta lúc này chẳng giống anh ta chút nào, hai chúng tôi vội vàng quỳ xuống. Còn Bàn Tử thì lại đứng lên.
Anh ấy đứng ở chỗ cửa, ở ngay cửa còn có một cái bàn, là tế đàn mà ban nãy chúng tôi sắp xếp sẵn cho Bàn Tử, bên trên có hai cây nến đỏ, một cái lư hương, còn có các dĩa hoa quả đựng đủ loại tế phẩm.
Bàn Tử cắm hương vào chiếc lư hương ở chỗ cửa, sau đó anh ta móc ra giấy bùa, dùng hai ngón tay kẹp lấy, châm lửa rồi vung vẩy, sau khi vung vẩy, anh ta quỳ xuống, dập đầu sát rạt xuống dưới đất rồi nói: “Cung nghênh Nghĩa Dũng Võ An Vương!”
Mới nãy tôi còn hiếu kì nên ngẩng đầu lên xem, sau khi Bàn Tử dập đầu xuống, tôi cũng vội vàng cúi đầu xuống theo, không dám nhúc nhích, nhưng đợi chừng khoảng một phút, chẳng có chút động tĩnh gì xảy ra, tôi cho rằng pháp thuật của Bàn Tử mất linh rồi, vừa muốn ngẩng đầu lên, ai ngờ ở bên ngoài phòng đột nhiên nổi lên một trận gió mạnh đất bay đá chạy, lập tức khiến mắt tôi trở nên mù mịt, trong cơn gió đất bay đá chạy đó, hình như còn có một tia sáng màu đỏ.
Tôi sợ hãi vội vàng cúi đầu, bởi vì cát bay vào mắt nên xốn mắt vô cùng, nhưng tôi cũng không dám dụi, chẳng bao lâu sau thì nước mắt đầm đìa cả mặt.
Mà lúc này, tôi nghe thấy ở bên ngoài miếu.
Tiếng vó ngựa giẫm trên mặt đất càng lúc càng gần.
Lúc này, cả người tôi đều phát run, thật sự khi sắp đến khoảnh khắc này, vậy mà tôi lại không dám ngẩng đầu lên nữa.
Cuối cùng, một tiếng ngựa hí vang vọng, giống như có người thắng dây cương dừng ngựa lại trước cửa miếu.
Đây mới là Vó ngựa giẫm đất người tung bay thật sự.
Bên ngoài cửa có một người, giọng như chuông lớn, nói vọng vào bên trong phòng: “Kẻ nào mời Quan Vân Trường ta?!”
Bàn Tử không dám ngẩng đầu, vừa quỳ vừa nói: “Lưu Thiên Tứ núi Tử Phủ, quấy rầy Nghĩa Dũng Võ An Vương thánh thính, bổn địa có một Hạn Bạt, tiểu đạo vốn không muốn quấy rầy đến sự thanh tĩnh của Thánh vương, nhưng ngặt nỗi Hạn Bạt lẩn trốn không dấu vết, để bảo vệ bình an của một phương, đặc biệt mời Nghĩa Dũng Võ An Vương hạ giới trừ yêu an dân!”
Lúc này tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, mặc dù Bàn Tử đã nói, thứ mà anh ta mời xuống chỉ là một tia thần thức của võ thánh, nhưng tôi cũng muốn xem xem Võ Thánh Quan Nhị Gia trong truyền thuyết rốt cuộc oai phong lẫm liệt như thế nào!
Tôi lén ngẩng đầu lên nhìn ra phía bên ngoài cửa.
Chỉ nhìn thấy ngoài cửa là một vầng ánh sáng màu đỏ.
Trong ánh sáng màu đỏ.
Người đó mặc một thân trường bào của Võ Thánh, mặt đỏ râu dài, cưỡi trên Xích Thố, tay giơ cao Yển Nguyệt Đao Thanh Long.
Vừa nhìn một cái liền khiến tôi có khát khao vô hạn, hình tượng này và tượng thần ở trong miếu Nghĩa Dũng Võ An Vương, nói giống nhưng cũng không giống, càng thêm phần uy nghiêm và sống động hơn.
Ngay vào lúc tôi đang nhìn trộm Võ Thánh, đôi mắt đan phượng của Võ Thánh đột nhiên trừng một cái, ngay lập tức, hai chúng tôi vậy mà lại đang nhìn vào nhau, tôi bất giác toàn thân phát run.
Càng không ngờ đó là, ngay sau đó, Võ Thánh đột nhiên giơ đao lên, ** Xích Thố hung hãn, một chân đá vỡ cửa lớn, nghênh ngang vượt qua cửa lớn trước mặt Bàn Tử.
Thanh Long Yển Nguyệt Đao trong tay Quan Nhị Gia, vậy mà lại chém về phía tôi.
“Quỷ tử ngươi dám?” Quan Nhị Gia nói.
Nhìn thấy thanh Yển Nguyệt Đao Thanh Long đang thuận đà chém xuống, cả người tôi đều ngớ ra.