Ánh mắt nó nhìn tôi, giống như là tạm biệt tôi vậy, tôi đã túm lấy sợi dây thừng, nhưng tôi muốn mang nó đi, nên ngoắc ngoắc tay với nó, nói: “Nhóc con! Qua đây đi! Đi với ta!”
Nó vẫn cứ nhìn tôi, sau đó lắc lắc đầu, nó xoay người một cái, biến mất khỏi tầm mắt của tôi, mà lúc này, tôi cảm nhận được có tiếng gió kêu vù vù, hai người đá đó đã xông đến phía tôi mà đánh, còn ngay lúc này, anh trai tôi lại kéo động sợi dây thừng, tôi nhìn thấy nhóc con đó không ngừng chạy qua chạy lại xung quanh mấy bức tượng thần, cuối cùng nó chạy đến chỗ cánh cửa bằng đá, nó nhìn tôi một cái, rồi biến mất ở bên ngoài cánh cửa.
Tôi được anh trai kéo lên, cuối cùng anh ấy nắm lấy tay tôi nhấc tôi lên, tôi đứng ở trên này nhìn xuống dưới, chỉ cảm thấy bên dưới toàn là cát bụi mù mịt giống như là bị sạt lở vậy.
“Đừng nhìn nữa, nó thuộc về nơi này, em không mang nó đi được, thì cũng không một ai có thể dẫn nó đi.” Anh trai vỗ vỗ lên vai tôi.
“Anh trai, Lý Thanh đ·â·u·?·” Tôi hỏi.