Trần Đông Phương nghe xong liền dụi đầu thuốc xuống bàn, quay đầu đi đôi mắt ửng đỏ nói: “Chị dâu, anh ấy sẽ quay lại, em tin anh ấy.”
Nói xong ông ta hít một hơi sâu nói: “Bây giờ chân tướng đã rõ ràng, mọi người đều biết đã xảy ra chuyện gì, sự tình đè nặng trong tâm trí tôi suốt hơn hai mươi năm cuối cùng cũng có thể nói ra rồi.”
Ông ta nhìn Bàn tử, thở ra một hơi nói: “Bàn tử đoán không sai, năm đó tôi, anh Thiên Hoa, còn cả Đường Nhân Kiệt và một số tinh anh nữa d·o quân khu chọn ra được bí mật đưa tới Thần Nông Giá, chấp hành một nhiệm vụ đặc biệt.”
“Thông thường chấp hành nhiệm vụ sẽ không chỉ có một người, nhưng lần này lại chỉ chọn một người, hơn nữa còn do đích thân lãnh đạo quân khu tôi đồng hành với tôi. Tôi được đưa đến Bắc Kinh bằng một chuyên cơ, tôi gặp đồng đội của mình ở Bắc Kinh, lúc đó chúng tôi mới thực sự nhận ra tính nghiêm trọng của vấn đề này, bởi nếu là tuyển chọn thông thường thì tuyệt đối không long trọng đến mức mỗi quân khu chỉ chọn ra một người có thành tích ưu tú nhất. Ở những năm đó chúng tôi ở mỗi quân khu đều là những viên ngọc quý, có thể khiến lãnh đạo vui vẻ thả người thì người khởi xướng hoạt động này phải là một nhân vật cực kỳ quan trọng, nhưng chúng tôi cũng không biết đó là ai. Lãnh đạo của chúng tôi đều không tiết lộ gì, chỉ nói rằng chấp hành một nhiệm vụ. Sau khi đến Bắc Kinh chúng tôi cũng chỉ gặp một người là đội trưởng, đó là một người khoảng trên dưới ba mươi tuổi, thậm chí chúng tôi còn không biết tên anh ta là gì, chỉ biết số hiệu của anh ta là A, anh ấy nói lần hành động này của chúng tôi gọi là kế hoạch A.”
Theo lời Trần Đông Phương nói, tôi biên soạn những gì xảy ra với họ tiếp theo thành một truyện ngắn để dễ hiểu hơn.