“Tôi nói đối thủ của chúng ta, không phải là người, mấy chuyên gia cần được cứu đó, cũng không phải là những chuyên gia bình thường, thủ trưởng cử tôi đến đây là chú của tôi, chú ấy nói cho tôi biết, nhưng những gì ông ấy biết cũng không được rõ ràng lắm, cấp độ bảo mật của hành động lần này là tối cao. Chú tôi cũng không biết phải làm gì, lúc đến đây ông ấy mắng tôi suốt dọc đường, nói tôi không cần phải tranh cái chức binh vương này, cây cao ắt sẽ bị gió rừng quật ngã, lần này thì phải chết chổng vó rồi.” Anh trai Tứ Xuyên nói.
“Nhóc Tứ Xuyên, đừng nói lung tung.” Cha tôi quở mắng anh ta.
“Anh còn chưa nhận ra à? Thứ giết chết Đại Răng Vẩu không phải là người, là quỷ, là cái bóng đó, tiếp theo sẽ là một người trong số chúng ta. Nhưng cũng may tôi đã sớm có sự chuẩn bị, nào, mọi người mỗi người một cái.” Lúc này anh trai Tứ Xuyên đột nhiên bật cười lên, làm ra vẻ có chút kỳ lạ khó hiểu.
Anh ta đứng dậy, đưa cho từng người trong nhóm mỗi người một lá bùa hộ thân, là thứ được xếp lại từ giấy vàng, tuy lúc này lấy ra thứ như vậy khiến người ta cảm thấy rất tức cười, bùa hộ thân của quân nhân chính là súng trong tay họ! Nhưng bầu không khí lập tức nhẹ nhõm đi không ít, ngay cả cha tôi cũng bị chọc cười, bèn hỏi anh trai Tứ Xuyên: “Đồ cậu mang theo còn có thứ này nữa à?”
“Chú tôi đưa cho tôi đó, đã được một cao tăng ở quê chúng tôi khai quang rồi, tiếc là lúc đi tôi không tin, tiện tay cầm có mấy cái.” Anh trai Tứ Xuyên nói một cách tiếc nuối.