Lần này A không còn dùng b·ạ·o lực để giải quyết chuyện này nữa, mà khẽ lắc đầu với họ rồi nói: “Tôi không biết, đại khái chỉ biết là mấy chuyên gia đó đã mở ra một cái hộp Pandora, thả cái bóng kia ra ngoài, nhưng họ có cách để chống cự lại cái bóng đó, chỉ có điều lúc họ đi vào sâu hơn, sau khi phát ra tín hiệu cầu cứu thì liền mất liên lạc, còn về mấy cái khác, tôi đều không biết gì cả.”
“Rốt cuộc ông là ai?” Trần Đông Phương hỏi.
A không nói gì cả, nhưng sau đó ông ấy đã hạ một mệnh lệnh, đó là ông ấy sẽ quay trở lại theo đường cũ để tìm kiếm cha tôi, còn bọn họ thì phải đứng nguyên tại chỗ để đợi lệnh, nếu như ba tiếng sau mà ông ấy không quay lại, họ phải tiếp tục đi tiếp, cho đến khi tìm được mấy chuyên gia kia rồi dẫn họ quay về, đây là mệnh lệnh cấp cao.
Sau khi A đi, mấy người trong tiểu đội của A vây quanh họ muốn họ tường thuật lại chuyện ở trong ngã rẽ, trong lúc anh trai Tứ Xuyên dùng chất giọng phổ thông bập bẹ tường thuật lại, bọn họ cũng người nào người nấy mặt mày biến sắc, ai cũng oán trách anh trai Tứ Xuyên tại sao không mang theo trên người nhiều bùa hộ thân hơn, đồng thời mọi người đều ngầm hiểu ý với nhau đều xem thường Đường Nhân Kiệt, trong tình huống như vậy, người nhận lấy tấm bùa hộ thân kia, đã không còn xứng làm một chiến sĩ nữa.
Sau khi bàn tán chuyện này xong, họ tiếp tục thảo luận xem cái bóng đó rốt cuộc là gì, sau khi thảo luận đến cuối cùng, kết luận được đưa ra đó là nó chắc chắn là quỷ, còn về chuyện này là sao, cái đó thì không biết nữa, đây là một đám thanh niên chỉ biết huấn luyện như ma quỷ, khái niệm của họ đối với quỷ là vô cùng lạ lẫm.