Người dịch: Hàn Lam Biên soạn: Meii Nhóm dịch: Team Cahe. Nếu bạn thấy hay nhớ ủng hộ NP cho team dịch của mình nhé! “Nói thừa, đó là cao thủ, còn chúng tôi có phải đâu.” Bàn Tử lườm anh ta một cái, nói.
“Chuyện này không thành vấn đề. Cho dù các người thật sự có thể một phát bắn c.h.ế.t lão già đó, tôi cũng không có ý kiến gì, chỉ có điều Tôn Trọng Mưu không thể tự tay báo thù được thôi.” Tôn Liên Thành nói.
“Thế thì được, trước khi trời tối, Bàn gia tôi muốn nhìn thấy cái thứ đó, cậu đi chuẩn bị đi, chúng tôi cũng cần phải nghỉ ngơi một chút.” Bàn Tử không hề che giấu suy nghĩ muốn tách Tôn Liên Thành này ra.
Tôn Liên Thành khẽ gật đầu rồi nói: “Được.”
Sau khi Tôn Liên Thành rời đi, Bàn Tử nói với chúng tôi: “Tối nay phải giữ vững trăm phần trăm tinh thần nhé, nhà họ Tôn không giống như những nhà khác, tôi từng nghe sư phụ tôi nói, năm đó Quách Trung Dung đáng lẽ là có cơ hội để giữ lại một mạng, nhưng chính là Tôn Tòng Văn này đã bán đứng ông ta, Diệp Tử thì biết tại sao tôi lại biết rõ như vậy, còn Tiểu Thất có thể là không biết, nhưng đoán chừng cô cũng từng nghe bà nội của cô có nhắc đến Bàn Gia rồi, tuy tôi cũng được xem như là một nửa người của Đạo Ngọc Hoàng, mạng của Quách Trung Dung là do Đạo Ngọc Hoàng lấy, nhưng mà sư phụ của tôi và tôi lại không hề đi trên con đường của Đạo Ngọc Hoàng.”