TRUYỆN FULL

[Dịch] Người Vớt Xác

Chương 89: Thời Điểm Thích Hợp (1)

“Ông chủ Đường, ông còn biết những chuyện gì nữa? Ví dụ như thứ ở bên trong Mười hai hang Quỷ? Nói thật, những thông tin mà ông chủ Đường cung cấp hôm nay đã giúp rất nhiều cho chúng tôi, nếu đã như vậy thì tôi cũng sẽ nói thẳng vào vấn đề chính, tôi tin mối quan hệ giữa ông và cha tôi, tin hay không tin thật ra không liên quan đến chuyện này lắm, bởi vì trong lòng hai chúng ta đều biết rõ, ông điều tra Phục Địa Câu vì trong Phục Địa Câu hoặc trong Mười hai Hang Quỷ có thứ ông muốn mà thôi, đương nhiên, nếu đổi lại là tôi, một mặt có thể có được thứ đồ mà mình muốn, mặt khác có thể giúp chiến hữu của mình báo thù thì cớ sao lại không làm?” Tôi nói, ý tứ trong câu nói của tôi cũng rất rõ ràng, đó là hôm nay ở đây, ai cũng đừng nói đến chuyện có cảm tình hay không, cứ thử nói chuyện hợp tác thôi.

“Tôi đúng là thích cái tính này của cậu.” Đường Nhân Kiệt nâng ly rượu lên cụng với tôi một ly, không bàn đến những cái khác, chỉ bàn về chuyện uống rượu, nhờ sự huấn luyện của mấy lão sâu rượu trong ủy ban thôn ở Phục Địa Câu, tôi không hề sợ Đường Nhân Kiệt.

Tôi cũng nâng ly rượu lên một hơi uống cạn, nói: “Tôi cũng biết, nếu như đã hợp tác, hai bên cùng có lợi thì mới gọi là hợp tác, thực lực cũng phải được nhắc đến trước tiên, Bàn Gia là một nhân vật anh hùng, nhưng tôi thì yếu hơn một chút, một cán bộ thôn nhỏ bé trong mắt ông đoán chừng chẳng khác gì con giun con dế, nhưng may mà tôi có một người anh trai tốt.”

Đường Nhân Kiệt nhìn tôi, ánh mắt kì lạ, nói: “Nhưng người anh trai này của cậu, hình như hơi không thấu tình đạt lý đấy nhé.”

“Còn không thấu tình đạt lý sao? Thật sự đến thời khắc quan trọng, người anh trai này của tôi còn nhận đứa em là tôi nữa đó chứ.” Tôi cũng mỉm cười đáp lại ông ta.

“Cái gì gọi là thời khắc quan trọng?” Đường Nhân Kiệt nhìn tôi với ánh mắt thích thú, nói.

“Ví dụ như năm nay sau khi anh trai tôi đã vào Hang Quỷ ba lần, thì sẽ không vào đó lần thứ tư, nhưng nếu như bây giờ tôi đi vào đó rồi không ra nữa thì sao? Đây có được tính là tình huống đặc biệt không?” Tôi nhìn Đường Nhân Kiệt rồi nói.

Thật ra, tôi miễn cưỡng buộc chặt với anh trai để đổi lấy một con bài để có thể nói chuyện công bằng với Đường Nhân Kiệt, lúc tôi nói ra câu này, trong lòng tôi cũng đang nghĩ, giả dụ thật sự có tình huống này xảy ra, anh trai sẽ phá lệ vào bên trong Mười hai Hang Quỷ cứu tôi ra chứ? Vậy mà câu trả lời lại chưa biết thế nào.

Sau khi tôi nói câu này, Đường Nhân Kiệt vỗ lên bàn một cái, nói: “Sảng khoái! Diệp Tử, nếu cậu đã nói như vậy rồi thì tôi cũng nói thẳng luôn, cho dù cậu nghĩ thế nào, suy nghĩ của tôi về cha cậu và bao gồm cả bản thân cậu đều giống như khi nãy tôi đã nói , tôi cũng không phủ nhận tôi có ý khác về Phục Địa Câu, về Mười hai Hang Quỷ, nhưng không phải là vì tôi.”

“Là Lưu Lão hôm đó cùng đến tìm anh trai tôi à?” Tôi hỏi.

“Đúng vậy, tâm thế của ông ta trong chuyện này là nhất định phải đạt được, cậu vừa mới hỏi tôi rốt cuộc tôi muốn có được thứ gì từ Mười hai Hang Quỷ, thật sự tôi không thể trả lời cậu được, bởi vì tôi cũng không biết, nhưng Lưu Lão là quý nhân cả đời này của Đường Nhân Kiệt tôi, tôi nhất định phải giúp, và cũng muốn giúp ông ấy, công việc là công việc, thật sự có thể giúp được Lưu Lão thì đương nhiên sẽ có nhiều cái lợi. Đương nhiên, tôi cũng từng hỏi Lưu Lão rốt cuộc trong Mười hai Hang Quỷ đó có thứ gì mà đáng để ông ấy lưu tâm đến vậy, nhưng ông ấy không thể nói.” Đường Nhân Kiệt nói.

Lúc này Bàn Tử cười lạnh nói: “Hay cho việc tránh nặng tìm nhẹ, ông đang cân nhắc cái gì có thể nói thì cứ nói, cái gì không thể nói thì đổ lên đầu Lưu Lão, quả không hổ là người làm kinh doanh, nói dăm ba câu là muốn dắt mũi người ta.”

Tôi nhìn Bàn Tử một cái, nháy mắt ra hiệu với anh ta, những gì Đường Nhân Kiệt nói cuối cùng có bao nhiêu phần thật bao nhiêu phần giả trong đó, tuy tôi không phân biệt ra được, nhưng cái chuyện tuyệt đối không thể tin trăm phần trăm thì trong lòng tôi vẫn hiểu rõ, Bàn Tử nói câu này cũng không phải là cố tình cà khịa ông ta, mà là muốn gài ông ấy để moi càng nhiều thông tin càng tốt, chuyện này tôi cũng hiểu.

Tôi cười nói với Đường Nhân Kiệt: “Ông chủ Đường, ông quen biết Bàn Tử lâu hơn tôi, tính khí anh ấy thế nào trong lòng ông chắc chắn biết rõ, cho nên tội gì chấp nhặt tức giận với anh ta làm chi, nhưng tôi nói ông cũng không phải chứ, nếu như chúng ta đã quyết định hợp tác, ít ra ông cũng phải nói thử xem trong đó rốt cuộc là có thứ gì, có đúng không?”