CHƯƠNG 555. TỤ LÀ MỘT ĐỐNG CỨT, TÁN LÀ SAO ĐẦY TRỜI (3)
Tụ là một đống cứt, tán là sao đầy trời (3)
Ngụy Quân nhẹ nhàng nói: “Nhưng đệ tử Nho gia ở trong lúc chiến tranh vệ quốc, dù có kẻ cam chịu, kẻ thông đồng với địch bán nước lại cực ít, rất nhiều người cũng là anh dũng chết trận. Cơ soái, bọn họ dưới suối vàng có biết, cũng làm được một cái đánh giá công chính. Đứng ở góc độ cầm quân, có lẽ không thể lòng dạ đàn bà. Nhưng đứng ở góc độ bản quan, bản quan phải cho mọi người đánh giá công chính. Mà đứng ở góc độ đệ tử Nho gia, Cơ soái, các đệ tử Nho gia chết trận đó, có gì sai? Mặt khác, Cơ soái, không chỉ Nho gia, còn có Mặc gia, còn có Mặc thành bị tàn sát, những người đó lại nào có sai?”
“Việc đời sao có thể như ý người hết?” Cơ soái trầm giọng nói.
Ngụy Quân nói: “Nhưng cầu không thẹn với lòng.”