CHƯƠNG 1937: BỊ ĂN SẠCH RỒI Ư? Nhưng dù thế nào họ cũng không coi tính mạng của dân chúng bình thường ra gì. Gia chủ Khánh thị đưa thành phố này cho ngươi, điều này sẽ ảnh hưởng đến rất nhiều chuyện...”
Khánh thị giống như không hề làm gì cả, thế nhưng lại đạt được mục đích của mình.
Và quan trọng nhất là ảnh tử từng nói với Khánh Trần, ông lão trên núi Ngân Hạnh lo nhất là Khánh Trần không muốn tiếp nhận quyền lực, nhưng một khi Khánh Trần chịu quản lý thành phố số 10, vậy tức là hắn không thể không nắm quyền.
Một thành phố hơn 600 triệu người phải ăn phải uống, phải có vật tư để sống, mà việc này phải dựa vào những cơ sở sản xuất ở hoang dã.
Vì vậy, nếu Khánh Trần muốn nuôi những người dân này thì phải đồng ý việc chuyển vận vật tư của Khánh thị, trừ phi hắn muốn cư dân của cả thành phố này chết đói.