CHƯƠNG 2315: ĐÓ LÀ MẸ TA Lúc ăn cơm, Lý Đồng Vân bỗng ngẩng đầu lên, thấy được một ông lão râu tóc bạc phơ đang chắp tay sau lưng, cười tủm tỉm nhìn mọi người chăm chăm, giống như chỉ nhìn họ ngấu nghiến thức ăn thôi đã là một chuyện rất vui vẻ rồi.
Nàng vội vàng đứng dậy, bỏ chân gà trong tay xuống:
“Chào ngài.”
Lão gia tử cười:
“Ăn tiếp đi, các ngươi cứ việc ăn, bôn ba lặn lội đến nơi này, dọc đường đi các ngươi vất vả rồi. Thức ăn còn nhiều, nhà bếp có thể làm thêm bất cứ lúc nào, muốn ăn gì thì cứ gọi.”