CHƯƠNG 2980: GIẢNG GIẢI Sáng sớm, một nhóm người trẻ tuổi cõng balo leo núi cực lớn, hơn một trăm người xếp thành đội ngũ dài băng qua đồng hoang như những lữ khách cô độc.
Bây giờ đang là mùa thu, cây cối bên cạnh đội ngũ đã phủ kín sắc vàng, cỏ dại khô héo khiến mặt đất trông có vẻ tiêu điều.
Những người đi rất kiên định, không hề chùn bước.
Họ vượt qua đèo, bò lên triền núi, người nào người nấy cũng hết sức nhanh nhẹn, dù phần lớn họ vẫn chỉ là người bình thường.
Cuối cùng, họ ngồi trên sườn núi ngắm nhìn mặt đất phía xa, như đang chờ đợi cái gì đó.