Chương 1120: Trông coi
Không biết qua bao lâu.
Tất cả mọi người đã xem bức tranh xong rồi, Trịnh Trọng Sơn không khỏi cảm thán nói: “Nếu lão Lâm tặng cho tôi một bức giống như bức tranh này thì tốt biết bao.”
Nguyệt Thu Cư Sĩ không hề nể mặt phản bác lại: “Lão Trịnh đừng nghĩ nữa, về mặt giá trị thì bức tranh này đã vượt qua mọi thứ rồi. Nói quá lên thì cho dù gọi nó là quốc bảo cũng chưa đủ. Tôi nghĩ là sau vài thập niên hoặc sau vài trăm năm, bức tranh này sẽ được gọi là danh họa lịch sử, giá trị của nó sẽ vượt qua tất cả những bức tranh khác, đây có thể là bức tranh có thể truyền lưu muôn đời đấy."
Đào Thế Cương gật đầu, mặc dù đánh giá này rất cao nhưng đó cũng là lời thật lòng, bức tranh này đã đạt được tiêu chuẩn đó.