Điền Thần Côn đang đứng đợi ngoài cửa tiệm, vừa nhìn thấy Lâm Phàm đã vội vã chạy tới, gấp gáp nói: “Tên nhóc này rốt cuộc cũng chịu trở về rồi sao. Cậu còn không về thì chuyện này lại càng khó giải quyết hơn đấy.”
Lâm Phàm bất lực: “Ông lại có chuyện gì nữa vậy?”
Điền Thần Côn: “Mấy người kinh doanh dược phẩm đó không chịu đi, một mực muốn đợi cậu về. Ngày nào họ cũng tới, tôi phiền muốn chết t luôn rồi đấy.”
Lâm Phàm phì cười: “Tưởng gì chứ chuyện này đơn giản. Ông đọc được tin tức trên mạng chưa? Chuyện lớn hơn còn ở đằng sau kìa, còn phiền phức hơn nữa cơ.”
“Hả?” Điền Thần Côn bỗng dưng cảm thấy cường độ công việc ngày càng tăng, áp lực ngày càng nhiều hơn.