“Anh lên xem weibo của một tài khoản có tích xanh mà xem, người ta đã vạch trần chuyện đó rồi đấy.”
Khi Lâm Phàm nhìn thấy tình huống này trái lại có chút sững sờ, những lời nói này rất đúng, nhưng nói ra trắng trợn như vậy thì không tốt lắm đâu.
Huống hồ mình chẳng làm gì cả, cho dù có lấy mình ra làm bia đạn để trêu đùa thì cũng không nên làm như vậy chứ? Nhưng hắn vẫn vào weibo của tài khoản có tích xanh này xem thử.
Tên của tài khoản này đặt cũng có chút cao cấp, nhìn hồi lâu nhưng vẫn không hiểu rõ, nhưng có một tin nhắn được rất nhiều người hồi đáp.
“Để tôi kể cho mọi người nghe một chút về lai lịch của Lâm đại sư, tốt nghiệp trường đại học rác rưởi. Lúc còn học đại học tiếng anh chỉ xếp loại B, thi hai lần nhưng không đỗ. Mỗi lần điểm số đều ở mức hai mươi mấy điểm, lần cuối cùng vẫn là thầy cô ở trường giữ thể diện nên để hắn vượt qua kiểm tra. Các người để hắn ta viết bài hát tiếng Anh, hoàn toàn chính là muốn mạng của hắn, đây là chuyện không thể nào.”