C’hương 218: Lại xảy ra chuyện lớn (1)
Lâm Phàm liếc mắt nhìn, cũng không có trả lời lại. Việc này xem như đã chấm dứt tại đây, hắn cũng không quan tâm được nhiều như vậy.
Điện thoại gọi đến.
Lâm Phàm nói: “Lần này, thật sự cảm ơn anh.”
Vương Minh Dương nói: “Có gì đâu mà phải cảm ơn, quá khách sáo rồi. Nếu cậu nói sớm một chút, tôi đã cho người xử lý bọn họ rồi.”
Lâm Phàm cười nói: “Nói chuyện phải cần bằng chứng mà. Nếu như không phải bọn họ chảnh như vậy, tôi cũng sẽ không tìm anh đâu. Nhưng mà, đúng là đừng nên nói, tối hôm qua tôi gọi điện thoại cho anh muộn như vậy, sao vừa sáng sớm bọn họ lại nhận được thư luật sư hay vậy?”
Vương Minh Dương nói: “Ha ha! Cậu cũng không nhìn thử xem đoàn luật sư của tôi có bao nhiêu người. Mà chuyện của cậu chỉ là một vấn đề nhỏ, nên để cho người của mình trực tiếp đưa tới cửa. Bọn họ nhìn thấy bốn chữ “ Tập đoàn Đông Hán” còn có thể dám làm càn hay sao?”
“Lợi hại.......” Lâm Phàm cũng rất ngưỡng mộ, hóa ra đây là một chiến binh có kinh nghiệm dày dặn.
Một ngày rồi lại một ngày. Thời gian này trôi qua thật thoải mái.
Con đường của Ngô Hoán Nguyệt trong “Giọng ca triển vọng” đã kết thúc. Nếu không có bất kỳ chuyện ngoài ý muốn nào xảy ra, thì chắc chắn sẽ giành được ngôi vị quán quân. Buổi tối hôm đó, Lâm Phàm ngồi ở dưới khán đài, chứng kiến giây phút mang tính lịch sử này.
Khoảng thời gian trước, Lâm Phàm cũng đã xem cho Ngô Hoán Nguyệt một quẻ. Khi đó cũng đã nói chính xác là Ngô Hoán Nguyệt rất có thiên phú trong lĩnh vực ca hát.
Sau khi giành được giải quán quân, đoàn đội dưới trướng của Vương Minh Dương lập tức được đưa vào hoạt động. Bắt đầu làm đủ loại che chở đối với Ngô Hoán Nguyệt, có được hậu thuẫn hùng hậu như vậy, muốn nâng đỡ một người bình thường trong thời gian ngắn trở thành người nổi tiếng, là một chuyện vô cùng dễ dàng. Đương nhiên, sau này có thể duy trì sự nổi tiếng này hay không, còn phải dựa vào sự cố gắng của Ngô Hoán Nguyệt.
Vào một buổi sáng sớm.
Lâm Phàm đang nằm nhàn nhã ở nhà uống trà, xem tin tức trên điện thoại di động. Nhìn đồng hồ một chút, rất nhanh đã đến chín giờ, cũng đến lúc đi đến hiệp hội .
Thời gian cách buổi biểu diễn chỉ còn hai ngày, Lâm Phàm đề nghị bọn nhóc con nghỉ ngơi thả lỏng một chút, giảm căng thẳng thần kinh, không cần lúc nào cũng ép mình nghiêm ngặt như vậy. Mặc dù những đứa trẻ này đã có thay đổi một chút sau khi nghe xong lời Lâm Phàm nói. Nhưng mỗi ngày bọn chúng đều kiên trì luyện tập từ bảy giờ sáng đến bảy giờ tối mới kết thúc.
Lâm Phàm nhìn mọi người rồi nói: “Hai ngày sau, tôi dẫn theo một đám nhóc con tham gia một buổi biểu diễn, đến lúc đó mọi người đến xem và cổ vũ cho chúng tôi đi.”
Điền Thần Côn đang hút thuốc, lập tức trả lời: “Đi chứ, tôi nhất định sẽ đi.”
Điền Thần Côn cảm thấy rất hứng thú đối với buổi biểu diễn này. Nếu Lâm Phàm không nói, hắn ta cũng muốn đi xem thử một chút. Hắn luyện tập chính là Bát Quái Chưởng, đương nhiên cũng muốn đi xem thử những đứa trẻ được Lâm Phàm dạy dỗ sẽ có kết quả tập luyện thế nào.
Điện thoại vang lên, là người trong hiệp hội, Giang Phi.
Lâm Phàm cười nói: “Lão Giang, thế nào?”
Giang Phi cảm giác tâm trạng của Lâm đại sư hôm nay khá tốt. Trong lòng có hơi nghi hoặc, sau đó hỏi: “Lâm đại sư, có chuyện xảy ra rồi, anh biết không?”
“Có chuyện gì?” Lâm Phàm hơi kinh ngạc, sau đó cười nói: “Đợi lát nữa tôi đến hiệp hội, có chuyện gì thì đến phòng luyện tập chờ tôi.”
“Không phải, Lâm đại sư.......” Giang Phi muốn nói rồi lại thôi, hắn ta cũng không biết phải bắt đầu chuyện này như thế nào.
“Có chuyện gì cứ nói thẳng ra đi, đừng ấp a ấp úng như thế.” Lâm Phàm hỏi.
Giang Phi thở dài: “Tối hôm qua, hiệp hội đã ban hành thông báo về buổi biểu diễn. Đám nhóc con của anh không được tham gia buổi biểu diễn lần này.”
Lâm Phàm sững sờ, trong lúc nhất thời không nói ra được lời nào. Sau đó từ từ nhắm mắt lại, có một ngọn lửa giận dữ đang bùng cháy trong lòng: “Được rồi, chút nữa tôi sẽ đến hiệp hội.”
“Tôi chờ anh ngay cửa ra vào.” Giang Phi còn chưa nói xong thì Lâm Phàm đã cúp điện thoại rồi.
Trong tiệm bánh.
Đám người Điền Thần Côn cảm thấy sắc mặt của Lâm Phàm hơi khó coi, giống như đang gặp phải chuyện gì rồi.
Điền Thần Côn lập tức hỏi: “Sao vậy?” Lâm Phàm khoát tay, sau đó nhanh chóng đi ra ngoài lấy xe.
Trên đường đến hiệp hội, trong lòng Lâm Phàm tức giận vô cùng, quá đáng, thật sự là quá đáng quá rồi.
Hiệp hội!
Hiện tại, Vương Vân Kiệt đã được phục chức.
Trong phòng họp!
Phó hội trưởng Quách mở lời: “Tiết mục hội diễn lần này đã được báo cáo lên cấp trên, và cấp trên cũng đã phê duyệt. Thứ tự tiết mục biểu diễn mọi người cố gắng ghi nhớ, tuyệt đối đừng để xảy ra bất cứ vấn đề nào cho tôi.”
Vương Vân Kiệt cười nói: “Yên tâm đi, tôi đảm bảo chắc chắn sẽ không có vấn đề nào xảy ra cả.”
Chủ tịch chi hội Đại Thành quyền, Đinh Đức lo lắng hỏi: “Bỏ Bát Quái Chưởng ra, làm như vậy có thật sự tốt không?”
Mặc dù, ông ta có chút ý kiến đối với Lâm Phàm, nhưng cũng chỉ là đối với bản thân Lâm Phàm mà thôi. Còn những đứa trẻ kia ngày đêm luyện tập Bát Quái chưởng vô cùng khắc khổ, hiện tại cũng không biết vì sao lại bị loại bỏ khỏi danh sách của buổi biểu diễn. Nếu chúng biết được việc này, chắc hẳn sẽ rất đau lòng.