Chương 230: Hội diễn kết thúc
Bục phát biểu mặc dù được làm bằng gỗ, nhưng một chưởng vừa rồi thì bọn họ đều nhìn thấy rõ ràng, giống như là không có một chút khí lực. Nhưng bây giờ bục phát biểu bỗng nhiên sụp đổ, cho dù là dùng chân đá, dùng búa đập cũng không chắc có thể vỡ vụn như vậy.
Những người phóng viên nhìn thấy cái này dường như vui vẻ trở lại.
Tin tức.
Đây sẽ là tin tức lớn.
Quả là tin tức có thể nổ tung.
Bên ngoài hội trường.
Những đứa nhỏ: “Lâm lão sư! Lão sư muốn đi đâu?”
Lâm Phàm cười nói: “Mọi người lên xe về trước đi, lão sư còn có chút việc nữa!”
Hai chiếc xe thương vụ cao cấp đưa bọn nhỏ trở về Liên đoàn người khuyết tật, về phần hiệp hội bên kia, tốt nhất vẫn không nên đi.
Chuyện ngày hôm nay đã hoàn toàn chấm dứt, về phần những người trong hiệp hội kia có còn muốn gây phiền phức cho hắn hay không, sợ rằng bọn họ có muốn cũng chẳng được như ý.
Điền Thần Côn đi tới: “Lợi hại! Tôi phục!”
“Ông có muốn không phục cũng không được.” Lâm Phàm nói.
Điền Thần Côn thực sự khâm phục Lâm Phàm, chuyện này mà cũng dám lên sân khấu, người bình thường sẽ không có lá gan này.
Ngô U Lan nhìn Lâm Phàm, ấn tượng trong lòng đối với người này có thay đổi rất lớn. Cô không nghĩ rằng Lâm Phàm sẽ vì bọn trẻ đó mà làm ra chuyện như thế!
Giang Phi đi đến, anh ta bị chuyện lúc trước dọa cho một trận: “Lâm lão sư! Anh có phải là muốn đi không?”
Lâm Phàm gật gật đầu: “Ừm, còn ở lại đây làm gì? Khoảng thời gian này tôi cảm thấy hiệp hộ không hợp với tôi. Đúng rồi! Anh giúp tôi viết một lá thư xin rút ra khỏi hiệp hội, tôi muốn bọn họ có cầu mà không được!”
Giang Phi không biết nên nói gì, anh ta thực sự rất khâm phục Lâm lão sư. Mặc dù tuổi của Lâm lão sư ít hơn anh ta, nhưng chuyện như ngày hôm nay thì Giang Phi cả đời cũng không dám làm, thật sự là đáng tôn trọng, đáng kính nể.
“Không có đường lui hay sao?” Giang Phi không muốn rời xa Lâm Phàm, chỉ cần anh đồng ý ở lại, hiệp hội không ai dám làm gì anh cả.
Lâm Phàm xua tay: “Thôi! Tôi thực sự không thích, bình thường tôi cũng có rất nhiều chuyện phải làm, anh bảo tôi làm gì còn thời gian ở đây nữa?”
Chuyện hôm nay làm cho tim Lâm Phàm đập thình thịch, may mắn vẫn kết thúc tốt đẹp, đây là một chuyện tốt.
Chỉ là lúc rời đi, hắn không ngờ vị khách nước ngoài kia lại hỏi vấn đề như vậy.
Lúc ấy bản thân hắn do dự một chút, nhưng cũng không phải muốn giảng giải điều gì, chỉ là cảm thấy nếu bản thân cứ như vậy mà đi, tựa hồ thiếu chút gì đó. Sau cùng hắn để lại một chưởng đó cũng coi như làm màu tí, đây là một chuyến đi đáng giá.
Giang Phi ngỏ ý muốn giữ lại nhiều lần, nhưng trong lòng Lâm Phàm đã quyết. Hắn có điên đâu mà tiếp tục ở lại cái hiệp hội đó? Mỗi ngày cùng mấy tên ngốc kia cãi lộn, đúng là ăn no dỗi hơi. Bản thân hắn mỗi ngày bán bánh kếp, xem những biểu cảm của người dân kia, trong lòng hắn cảm thấy vô cùng thoải mái.Tiếp tục ở lại hiệp hội để ngày ngày tức giận hay sao? Hắn chưa có điên đâu!
Lâm Phàm xua tay: “Lão Giang, có cơ hội gặp lại sau!”
Sau đó Lâm Phàm cùng mấy người Điền Thần Côn lái xe rời đi.
Việc này cứ như vậy thôi, còn phiền phức mang đến cho tất cả mọi người ngày hôm nay thì cứ để bọn họ đau đầu đi, không liên quan gì đến mình hết.
Trong xe.
Điền Thần Côn cười lớn: “Có điều nói thật chứ, các cậu làm vậy, phó hội trưởng Quách chắc chắn muốn giết chết anh luôn đấy!”
Lâm Phàm lái xe thản nhiên nói: “Trước đó ông ta đã không đánh được tôi, huống hồ bây giờ lại càng không có tâm tình đó, còn có thể làm chức phó hội trưởng này hay không thì còn cần xem ông trời có cho ông ta cơ hội hay không?”
Điền Thần Côn ngơ ngẩn: “Cậu nói thật với tôi đi, khi nãy chưởng cuối cùng rốt cuộc là cậu đã làm như thế nào vậy?”
Lâm Phàm hơi ngạc nhiên: “Ông làm không được sao?”
Điền Thần Côn cạn lời: “Mẹ kiếp! Cậu thực sự cho rằng tôi là cao thủ võ lâm à? Thật sự là có ám kình ư?”
Lâm Phàm không cách nào giải thích được: “Bỏ đi! Ông vẫn nên coi tôi là cao thủ chân chính đi!”
Điền Thần Côn: “...”
...
Bên ngoài hội trường.
Vương Văn Kiệt nổi giận đùng đùng muốn chặn đường Lâm Phàm. Hôm nay ông ta muốn liều mạng với tên này, nhưng đến bên ngoài hội trường thì xe và người đã sớm đi mất, căn bản không tìm được người.
Vương Văn Kiệt bây giờ cả người đều suy sụp, chuyện này không giống như trước đây. Ông ta tình nguyện bị tên này tố cáo với truyền thông, ít ra thì còn có thể cho hắn một đường sống, nhưng bây giờ thì sao?
Hắn lại trực tiếp nói ra chuyện này ở hội trường, ngồi phía dưới còn có vị lãnh đạo số hai của Thượng Hải, sao hắn dám làm chuyện này trước mặt họ chứ? Cho dù là lãnh đạo không thèm để ý đến, nhưng cũng không có nghĩa họ sẽ không quan tâm. Sau khi tiết mục của hội diễn diễn ra, ông ta hiện giờ đã hiểu rõ s vì sao hai ngày trước đó tên nhóc này lại thành thật đến vậy, hóa ra là đợi đến ngày hôm nay.
Ông ta muốn giết hết bọn chúng, không muốn cho bọn chúng con đường sống.