Chương 344: Lực bất tòng tâm
Lâm Phàm thở dài, quên đi, bỏ qua đi, sự việc đã thành ra thế này, còn có thể nói cái gì?
Sở Uyên bây giờ đang đứng ở phía sau vô cùng phấn khích. Anh ta không nghĩ tới Lâm đại sư lại biết tên của mình. Sau đó kích động hét lên: “Lâm đại sư, tôi vô cùng sùng bái anh. Thực ra, lúc nhỏ tôi cũng bị bọn buôn người lừa gạt, đến mười năm chưa được về nhà. Sau này được sự giúp đỡ của người khác, tôi mới có thể chạy thoát, tìm đường trở về nhà. Sở Uyên tôi khâm phục nhất là những người anh hùng gây ra đả kích đối với bọn buôn người như anh đấy.”
Giờ khắc này, Lâm Phàm cảm thấy mình chẳng còn gì để nói. Người ta đã nói đến trình độ này, mình còn có thể nói gì.
Không nói nữa, không nói gì hết.