Từ Phi Nguyên uống nhiều rượu, lời nói ra cũng tự nhiên và nhiều hơn: “Thật ra, hai món ăn này không phải do tôi nghĩ ra, mà do một quán ăn nhỏ làm. Có một lần, đúng lúc tôi đi công tác trở về, đói quá nên đã tìm bừa một quán ăn nhỏ để giải quyết bữa cơm. Chính lần đó đã khiến tôi tìm được bảo bối thực sự, hai món ăn đó đã được nâng cấp rất nhiều. Sau này tôi có nói chuyện cùng với chủ quán, rằng sẽ mở một nhà hàng khác, muốn mời chủ quán đó về làm đầu bếp cho tôi hoặc mua lại bí quyết nấu ăn.”
“Mọi người đoán xem chuyện gì sẽ xảy ra?”
Kim Vân Dân cười nói: “Có phải là anh cưỡng ép cướp đoạt của họ không vậy?”
Đối với những người làm ăn như họ, nếu có thể nói chuyện bình thường thì nói chuyện, nếu đối phương không đồng ý thì dùng đủ mọi thủ đoạn để bắt ép.
“Không có! Tôi thấy bên bọn họ đăng tuyển người, lập tức cử đầu bếp bên chúng tôi đến đó học. Mấy chuyện sau đó, chắc mọi người cũng đoán được rồi!” Từ Phi Nguyên cười đáp.