Chương 1718: Ông Lâm bị lơ đi
Hoàng Đình cười đáp: "Lễ nhẹ tình nặng, trước kia lúc ở trường học tôi bị người ta đánh đều không có ai giúp, chỉ có ông xông lên cứu tôi, cái răng này cũng vì vậy mà bị gãy.”
"Ha ha." Ông Lâm cười: "Tôi còn chưa tìm ông tính sổ, răng này tôi cũng đã trồng lại rồi, nhưng tất cả mọi người đều có thể đến thì tôi thật sự rất vui vẻ.”
Mà lúc này Hoàng Đình nhìn xung quanh, nhìn những người bạn học trước kia lại cảm thấy có chút xa lạ. Ngoại trừ lão Lâm khi đó chơi khá thân nên ghi nhớ trong lòng thì nhiều năm như vậy, mọi người đều thay đổi nên có chút xa lạ.
"Lão Đình, không đúng, phải gọi tổng giám đốc Hoàng. Ông nhớ rõ tôi không, tôi là Trương Hào, trước kia từng mách việc ông đánh nhau đó." Một người đàn ông trung niên mập mạp nói.