Chương 203: Có người muốn hợp tác
Trong lòng Vương Vân Kiệt mặc dù không phục nhưng dưới áp lực dư luận, ông ta không thể không cúi đầu. Nếu ông ta không cho xã hội một câu trả lời rõ ràng, Hiệp hội sẽ phải cho ông ta một câu trả lời thỏa đáng. Chuyện thù hận của ông ta và Lâm Phàm, trước mắt cứ ghim ở đó, từ từ xử lý. Đời còn dài, tương lai còn nhiều khốn nạn, lo gì!
Bên dưới đã đến giai đoạn đặt câu hỏi.
“Xin chào chủ tịch Vương, tôi là phóng viên Tuần san Thượng Hải, trên mạng có lan truyền tin vào ngày đó ở nhà ăn ông có uống rượu đúng không?” Một phóng viên hỏi.
Vương Vân Kiệt bất ngờ, gật đầu: “Đúng.”
Lâm Phàm ngồi bên dưới mỉm cười, xem như trung thực, nếu dám chối hắn sẽ không ngại tổ chức đại hội vạch mặt.
Vương Vân Kiệt bị phóng viên phỏng vấn mấy câu, lại có Lâm Phàm ngay đó, ông ta không dám nói dối.
Cuối cùng Phó hội trưởng Quách kết thúc buổi họp báo, từ đầu đến cuối không có bất kỳ sự cố đáng tiếc nào. Tuy nhiên vào lúc kết thúc, các phóng viên bao vây Lâm Phàm lại, mồm năm miệng mười phỏng vấn hắn.
“Lâm lão sư, cho hỏi anh có ý kiến gì với buổi họp báo này không?”
“Trong Hiệp hội có chuyện gì khiến anh bất mãn không ạ?”
“Lâm lão sư, vui lòng phát biểu vài lời đi!”
Lâm Phàm muốn rời đi nhưng chợt dừng lại, suy nghĩ một chút.
“Những phát biểu trong buổi họp báo là chính xác, Vương Vân Kiệt đã nhận thức rõ sai lầm của mình cũng là chuyện tốt, làm sai không đáng sợ, không nhận mình sai mới đáng sợ. Hi vọng qua chuyện này, ông ấy có thể rút kinh nghiệm sâu sắc cái sai của mình. Hiệp hội không phải là Hiệp hội tư nhân mà là Hiệp hội của chính phủ, chịu sự quản lý của Bộ Thể Dục Thể Thao, không phải đại diện cho một cá nhân mà đại diện cho cả một quốc gia. Tất nhiên những người dân đang đóng thuế không muốn thấy số tiền mình vất vả kiếm được phục vụ cho lối sống xa hoa của một số người. Tất cả mọi người đã biết rõ tình trạng hiện nay của Hiệp hội, hi vọng các bạn phóng viên nếu có thời gian mời đến quan sát sự thay đổi sau này của Hiệp hội.”
Lúc này Phó hội trưởng Quách chưa rời khỏi hội trường, nghe được câu nói này khẽ cau mày, dám mời các phóng viên có rảnh đến quan sát, đây chính là buộc mình phải chỉnh đốn và cải cách những phương diện thiếu sót của Hiệp hội còn gì?!
Qua chuyện này, Phó hội trưởng Quách đã hiểu rõ, không thay đổi cũng phải chỉnh đốn và cải cách. Nếu không, không cần Lâm Phàm nhắc nhở, những phóng viên này rảnh rỗi cũng sẽ đến xem. Trường hợp Hiệp hội vẫn không cải thiện như cũ chắc chắn sẽ có bài đăng lên ngay.
Vương Vân Kiệt đi bên cạnh Phó hội trưởng Quách, thầm rủa xả trong lòng, nhận thức rõ sai lầm bà nội cha mày, chuyện này nếu không phải hắn quậy bung bét làm sao mình rơi vào cảnh ngộ này được!
Vương Vân Kiệt còn tức hơn nữa là hắn mở miệng dạy dỗ ông ta trước mặt phóng viên, nhưng bây giờ hoàn cảnh không cho phép, không cần tranh luận với hắn, xem như thằng chó này đã đắc tội người của Hiệp hội rồi, sau này hắn sẽ biết tay.
Hãy đợi đấy…
Năm giờ chiều.
Trong phố Vân Lý.
“Có ai không?” Một người đàn ông trung niên đứng bên ngoài nói vọng vào.
Điền Thần Côn ngẩng đầu liếc mắt.
Thằng khùng! Người ta ngồi lù lù một đống còn hỏi có ai không? Muốn kiếm chuyện hay gì?
Người đàn ông trung niên thấy người ta không thèm để ý câu hỏi của mình, hơi nhíu mày, bước vào tiệm.
Ngô U Lan bước đến đón tiếp: “Xin hỏi tiên sinh cần gì? Bánh kếp đã bán hết, số lượng đoán mệnh hôm nay cũng đã đủ. Nếu ngài có gì cần thì sáng mai quay lại nhé!”
“Tôi không đến mua bánh kếp, cũng không xem bói mà tôi muốn tìm Lâm đại sư.” Người đàn ông trung niên vừa cười vừa nói, sau đó móc ra một tấm danh thiếp.
Ngô U Lan ngó sơ danh thiếp, Tổng giám đốc khách sạn Duyệt Hải, khách sạn này là nơi xa hoa nổi tiếng gần đây, sau đó đưa danh thiếp cho Lâm Phàm.
Lâm Phàm liếc nhìn danh thiếp, ngẩng đầu hỏi: “Có việc gì?”
“Lâm đại sư, tôi muốn mua công thức làm bánh kếp của cậu, cậu cứ ra giá tiền tùy ý. Nếu như cậu không muốn bán, chúng ta có thể hợp tác.” Trương tổng đi thẳng vào vấn đề. Hiện tại bánh kếp của Lâm đại sư rất đắt hàng, chiếm một vị trí trên diễn đàn ẩm thực Thượng Hải chưa kể những quán ăn xung quanh cũng đều biết ở phố Vân Lý có một cửa tiệm bánh kếp rất ngon.
Ông ta cũng từng ăn thử một lần, hương vị không thể chê được, ngon đến nuốt cả lưỡi, hoàn toàn có thể giam cầm vị giác của mọi người.
Thậm chí sau khi ăn xong, ông ta còn có cảm giác cả người hưng phấn, thật là sợ chết khiếp.
Trong lòng ông ta đánh giá Lâm đại sư là một kẻ không biết kinh doanh, nếu sản xuất theo dây chuyền công nghiệp hoàn toàn có thể trở thành đồ ăn ngon nhất nước. À không, phải là ngon nhất thế giới. Chỉ cần chiếc bánh kếp này, muốn trở thành người giàu nhất là chuyện trong tầm tay.
Bởi vì ai cũng phải ăn cơm mỗi ngày, mà mùi vị của chiếc bánh kia chỉ cần ăn một lần vĩnh viễn sẽ không quên được, vĩnh viễn khiến người ta say mê không biết chán.
Đây là chỗ thần kỳ của bánh kếp.