TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 205: Bánh kếp hạnh phúc

Chương 205: Bánh kếp hạnh phúc

Trên xe.

“Trở về.”

Mặt Trương tổng tối sầm: “Cái tên Lâm đại sư này đúng là không có đầu óc kinh doanh, có công thức thế mà không biết tận dụng, cơ hội làm tỷ phú trước mặt lại không biết nắm bắt!”

Tài xế nói: “Trương tổng, tôi thấy rất lạ. Ngài nói thử xem vì sao một cái bánh kếp lại có thể khiến người ta ăn sung sướng như vậy? Tôi không tin lắm đâu. Gần đây tôi có xem một bộ phim cũ, bên trong gia vị có thêm chút đồ này nọ làm người khác ăn xong có cảm giác kỳ diệu đến phát nghiện. Tôi cảm thấy giống lắm đấy.”

Trương tổng rầu rĩ: “Lo việc lái xe của anh đi!”

Tuy nhiên sau đó Trương tổng cũng thấy kì lạ, nhớ đến những người mua bánh kếp, biểu hiện khi họ thưởng thức bánh kếp quả thật quá khoa trương, giống như đang cắn thuốc, đúng là rất quái lạ.

Trương tổng ngồi trong xe, bắt đầu suy ngẫm. Chẳng lẽ thật sự có vấn đề nên không hợp tác với mình? Ngoài ra còn nguyên nhân khác à?

“Ái chà, mẹ nó, đầu óc mình sao lại ngu thế nhỉ?” Trương tổng vỗ đầu một cái, nhớ đến một chuyện. Chả phải xét nghiệm là biết bên trong có thành phần gì sao? Ngu quá, đúng là ngu như bò.

Hôm sau.

Trước cửa tiệm đã sớm xuất hiện hàng dài rồng rắn xếp hàng.

Mỗi sáng sớm Lâm Phàm đều tỉ mỉ chuẩn bị bánh kếp, sau đó đến Hiệp hội võ thuật dạy bọn nhỏ. Dạo gần đây cuộc sống của hắn trôi qua rất vui vẻ, rất thỏa mãn. Hắn không muốn có thay đổi quá lớn, nếu có thay đổi thì nên từ từ mà đến.

Phải tận hưởng ý nghĩa của cuộc sống muôn màu này đã.

Cư dân không thể chờ nổi, xếp thành một hàng dài dằng dặc.

Những chủ cửa hàng xung quanh nhìn cảnh tượng này mà hâm mộ: “Tình hình kinh doanh của ông chủ nhỏ ngày càng khả quan, những người xếp hàng ngày một nhiều hơn!”

“Còn phải nói nữa ư? Bây giờ bánh kếp của ông chủ nhỏ rất nổi tiếng, ông không biết chứ còn có chợ đen nữa đấy!”

“Ghê vậy hả?”

“Ha ha, ông còn chưa nhìn thấy cảnh ghê hơn đâu. Ông biết hôm trước một phần bánh kếp của ông chủ nhỏ bán sang tay được bao nhiêu tiền chưa?”

“Bao nhiêu?”

“Số này.” (Giơ ba ngón tay lên)

“Ba trăm?”

“Ối xời, đừng có mơ. Nói chuyện với ông mắc mệt thiệt. Ba trăm mà mua được á? Bộ ông coi tiền là bánh xe bò hả? Để mị nói cho nghe nè, ba ngàn lận đó nha. Hơn nữa người ta còn không muốn bán nữa kìa? Ghê chưa ghê chưa?”

“Thật không vậy? Một phần bánh kếp mà bán đến giá đó luôn hả? Có ảo ma canada quá không vậy?”

“Bỏ đi, vừa nhìn là biết ông chưa ăn bánh kếp của ông chủ nhỏ rồi. Tôi phải chuẩn bị hàng đây, lát nữa mấy người này sẽ ghé tiệm chúng ta đó.”

Mỗi ngày những cư dân thành phố đều rất hạnh phúc, hàng ngày xếp hàng trước cửa hàng ‘Lâm đại sư’ đã trở thành một phần không thể thiếu trong cuộc sống của họ.

Những cư dân đến xếp hàng kia, ai thực sự muốn ăn tất nhiên sẽ không bán đi, còn ai túng thiếu đến xếp hàng lấy số. Sau khi đấu tranh tư tưởng một hồi mới bán lại phần bánh kếp trong tay.

Dù sao không thiếu những kẻ có tiền đến mua bánh kếp.

Có một truyền thuyết bắt đầu lan truyền trong phố Vân Lý.

“Ngàn vàng khó cầu bánh kếp.”

Ngô U Lan thuần thục phát thẻ số, bây giờ cô đã có thói quen làm việc này mỗi buổi sáng. Nếu cô không nhìn thấy tận mắt, vĩnh viễn cô không thể tin được bánh kếp có thể bán đắt đến vậy.

“Dạo gần đây ông chủ nhỏ đi chơi đâu mà chiều không thấy cậu ấy vậy?”

“Đúng đó, đôi khi tôi muốn đến nói chuyện vài câu với ông chủ nhỏ mà không gặp được cậu.”

“Tin tức của các người lạc hậu hết rồi, bây giờ ông chủ nhỏ gia nhập giới võ đạo. Hơn nữa cậu ta rất có tinh thần trượng nghĩa, vì giúp đỡ mấy đứa nhỏ khuyết tật mà tranh cãi kịch liệt với đám lãnh đạo kia kìa.”

“Ủa? Có chuyện đó hả? Để chút nữa tôi về tìm thử xem.”

Lâm Phàm mỉm cười, sau đó đọc số.

“Số 1, số 14, số 25…”

Lúc đọc số, cả đám cư dân thành phố đều nín thở. Cảnh tượng này y

Kích động!

Khẩn trương!

Nhất là những người được chọn rất phấn khích giống như thi cao nhất điểm.

Số một là một chàng trai dường như đã trúng tuyển nhiều lần.

Lâm Phàm đứng trước gian hàng, hai tay thoăn thoắt: “Số cậu may thật, được chọn ba lần rồi hả?”

Chàng trai hợp mốt đứng trước gian hàng, nước bọt trong miệng bắt đầu trào ra, không nhịn được cơn thèm, sau đó gật đầu: “Ừm, tôi đúng là khá hên. Một tuần được chọn ba lần.”

Những cư dân xung quanh xếp hàng rất hâm mộ và ganh tị. Một tuần trúng ba lần là gì? Là gần như mỗi ngày đều có thể ăn bánh kếp mà ai cũng nghiện đấy.

“Ngon! Quả thực là quá ngon! Tôi cảm thấy cuộc đời này thật tươi đẹp cứ như đang du ngoạn trên bầu trời đầy sao vậy.” Trên mặt thanh niên thời thượng lộ ra vẻ hưởng thụ, đầu lưỡi liếm môi không để sót một một mảnh vụn nào. Biểu cảm khoa trương đó đã hoàn toàn trở một khung cảnh tuyệt đẹp trên phố Vân Lý.