C’hương 215: Quá khi dễ người
“Ha ha! Đúng là bà nội nó có bệnh rồi, cái thằng này có phải bị ngốc hay không? Chẳng lẽ không biết chúng ta là người trong giới truyền thông sao?”
“Không cần để ý đến hắn ta nữa, chúng ta không đưa tin tức xằng bậy, không thuận mắt thì thôi.”
“Không cần chú ý đến việc này nữa! Bây giờ có tin tức khác rồi, mọi người mau viết bản thảo đi. Tên tiêu đề tạm gọi “Cô gái trẻ đổi tình lấy tiền.”
“Chủ biên! Cô gái này không phải là vì cứu cha mình sao?”
“Cậu ngốc quá! Cậu cảm thấy tiêu đề nào thì có thể hấp dẫn ánh mắt người xem hơn?” Chủ biên mắng nhẹ một câu.
“Đúng! Đúng! Chủ biên nói rất đúng! Tôi sẽ viết ngay bây giờ .”
Lý Kiệt là tổng biên tập của Giải trí Thượng Hải Express. Bình thường, công việc chủ yếu là dùng đủ loại mánh khóe để đặt tên tiêu đề cho tin tức để đăng trên tạp chí, có thể hấp dẫn vô số sự chú ý của các cư dân mạng.
Còn việc bài viết đưa tin có đúng sự thật hay không, thì tất cả đều không cần quan tâm.
Trở lại văn phòng, anh ta mở Weibo ra nhìn thấy Weibo của Lâm đại sư. Ngay lập tức khinh thường mà cười một cái. Con bà nó! Còn bắt mình phối hợp? Thực là buồn cười!
Anh ta lập tức trả lời một tin nhắn cá nhân
“Tin tức mà nền tảng truyền thông này phát ra ngoài, tất cả sẽ không bị xóa đi, lại càng không xin lỗi.”
Nền tảng tin tức thời trang Thượng Hải cũng không xem trọng phát ngôn trên Weibo của Lâm Phàm, trực tiếp bỏ qua.
Giải trí Ba ngôi sao Express cũng là một nền tảng truyền thông có chút danh tiếng. Nên dĩ nhiên càng không để ý đến.
Buổi sáng, sau khi Lâm Phàm bán bánh kếp xong, sẽ đi đến hiệp hội để luyện tập cùng những đứa trẻ kia. Hiện tại cách thời gian biểu diễn càng ngày càng gần, những đứa trẻ mỗi ngày đều cố gắng hết mình. Sáu giờ sáng đã thức dậy bắt đầu luyện tập, kéo dài cho đến tám giờ tối mới tắt đèn đi ngủ.
Đến hiệp hội.
“Lâm lão sư! Cậu tới sớm thế!” Hai thành viên của hiệp hội từ xa đi tới, nhìn trái phải không thấy một ai, mới vội vàng chào hỏi Lâm Phàm.
Lâm Phàm cười nói: “Sắp đến mười giờ rồi, đến trễ thì đúng hơn.”
Hắn đương nhiên biết hai người đó vì sao lại muốn nhìn xung quanh, chắc là sợ bị người khác nhìn thấy. Trong hiệp hội bây giờ, Lâm Phàm được xem như là một kẻ khó chơi. Mặc dù những thành viên bình thường cũng không ghét Lâm Phàm, nhưng vẫn có một vài vị chủ tịch trong hiệp hội thì ghét Lâm Phàm. Ngay cả trong một vài bữa tiệc khi Quách hội phó uống rượu say một chút thì cũng sẽ chửi ầm lên.
Cho đến khi Lâm Phàm đi xa rồi thì có một người bên cạnh hơi nghi ngờ hỏi: “Anh Trần! Hắn có phải là nhân vật nguy hiểm của hiệp hội không? Nếu như bị đám chủ tịch trong hiệp hội nhìn thấy chúng ta chào hỏi hắn, có phải chúng ta sẽ gặp xui xẻo hay không?”
Anh Trần nói: “Xui xẻo cái gì mà xui xẻo! Không có ai nhìn thấy hết. Những thay đổi bây giờ của hiệp hội đều từ Lâm lão sư mà ra, những thiết bị cũ kỹ lúc xưa đều đã tháo bỏ hết hoàn toàn. Mà thiết bị mới đến cũng rất nhanh, nếu không phải nhờ vào Lâm đại sư thì chỗ này còn có chỗ nào giống với một cái hiệp hội võ thuật nữa chứ? Mặc kệ người khác nghĩ như thế nào, còn đối với tôi mà nói thì vô cùng khâm phục Lâm đại sư, tuổi còn trẻ mà đã giỏi như vậy rồi!”
“Điều này cũng đúng nha!”
Gần đây, hiệp hội có những thay đổi rất lớn. Phòng làm việc của chủ tịch chi hội chỗ bọn họ đã được chỉnh đốn và cải cách hoàn toàn. Thứ cần dời đi đều đã dời đi toàn bộ, không để lại bất cứ một cái nào, bởi vì những phóng viên kia thỉnh thoảng sẽ đến đây xem một chút.
Phó hội trưởng Quách cũng bị Lâm Phàm làm cho sợ hãi, nhưng cũng không muốn bị hao tổn vì chuyện này nữa, phục thì phục không được sao?
.......
Khi đi gần đến phòng luyện tập thì hắn đụng phải Vương Vân Kiệt đang chặn đường.
Bây giờ Vương Vân Kiệt vô cùng chán ghét Lâm Phàm nên chỉ liếc mắt qua một cái rồi hừ một tiếng.
Lâm Phàm cười khinh thường nói: “Ui! Đây không phải là chủ tịch Vương đang bị cách chức tạm thời hay sao?”
Vương Vân Kiệt vốn là không muốn nói nhảm với Lâm Phàm, nhưng khi ông ta nghe thấy lời này thì lập tức trở nên giận dữ, sau đó hung ác nói: “Cậu đừng đắc ý quá sớm, phong thủy luân chuyển, sẽ có lúc cậu cảm thấy hối hận thôi!”
Lâm Phàm xem thường cười nói: “Có gì mà phải hối hận chứ? Tôi làm người trung thực không làm chuyện thất đức, nên cũng sẽ không gặp ác báo. Không nói nhảm với ông nữa, tôi phải đi xem bọn nhóc đây.”
Nhìn theo bóng lưng của Lâm Phàm, Vương Vân Kiệt cười lạnh một tiếng, huấn luyện? Nhường hắn huấn luyện lần này, sẽ đến lúc các người phải khóc thôi.
Văn phòng phó hội trưởng.
Vương Vân Kiệt gõ cửa đi vào, tuy ông ta bây giờ bị cách chức tạm thời nhưng địa vị ở trong hiệp hội vẫn như cũ, không có gì thay đổi.
“Hôm nay tôi đã nhìn thấy cái thằng đó, vẻ mặt thì đắc ý. Để tôi xem hắn có thể cười được bao lâu.” Mối quan hệ giữa Vương Vân Kiệt và Phó hội trưởng Quách cũng khá tốt. Bình thường, họ có rất nhiều mối quan hệ cá nhân, huống hồ ra ngoài xã giao thì càng không có gì phải nói.
…