(Cầu đại gia tặng Kim phiếu!!!)
Chương 226: Con bà nó, tên này muốn làm gì?
Trên sóng livestream.
“Hay thật, Thái cực quyền này…”
“Hay cái mẹ gì mà ẻo lả thế.”
“Ha ha, nói như thật vậy, các anh biết gì mà nói ẻo lả?”
…
Thời gian trôi qua.
“Mấy đại ca phía trên ơi, tôi sai rồi, thực sự là ẻo lả.”
“Ha ha.”
“Quá thất vọng, xem mấy thứ này còn không bằng đi ra công viên xem mấy ông bà lão đánh Thái Cực Quyền còn hơn!”
“Đây chính là hội diễn võ thuật sao? Mau thử dùng ngực đập nát đá đi, như vậy mới gọi là đặc sắc!”
“Không biết những người ở hiện trường làm cách nào mà vẫn ngồi đó xem được vậy nhỉ? Chắc không biết thế nào là nhạt nhẽo rồi.”
Lúc này, phó hội trưởng Quách nhìn về phía các học viên trên sân khấu cùng các vị khách nước ngoài đang thảo luận, ý cười lộ rõ trên mặt. Hội diễn lần này không xảy ra vấn đề gì, rất hoàn hảo.
Đối với những người trong nghề thì động tác như vậy rất tốt, thế nhưng khí chất vẫn chưa đủ.
Mà những vị khách nước ngoài này, bọn họ không có hiểu. Thứ bọn họ cần là hiệu quả mà thị giác mang lại, theo họ thấy thì màn biểu diễn Dương Thị Thái Cực Quyền này vẫn không bằng tiết mục trước đó.
Khách nước ngoài mang theo giọng điệu khó chịu nói: “Thái Cực Quyền này tại sao lại ẻo lả như vậy? Một chút chấn động cũng không có?”
Phó hội trưởng Quách gượng gạo cười một tiếng rồi nói: “Thái Cực Quyền chính là như vậy, tuy bên ngoài mềm mại, nhưng bên trong lại có ám kình. Dùng nhu khắc cương, lấy lực đả lực.”
Khách nước ngoài có chút hoài nghi: “Ám kình? Chính là nội công sao? Có thể dùng nội công đánh bay một người sao? Tôi đã từng trao đổi với Diêm Phương lão sư rồi, vốn muốn thử một chút nhưng cũng không như mong muốn.”
Giờ phút này phó hội trưởng Quách còn có thể nói gì được nữa!
Ám kình!
Nội công!
Anh đọc nhiều tiểu thuyết quá rồi đấy! Nhưng đối phương là khách nước ngoài, phó hội trưởng Quách cũng chỉ có thể gượng cười. Lúc mới đầu, còn cảm thấy hài lòng một chút về tiết mục của Vương Văn Kiệt, vậy mà bây giờ lại thấy không ổn. Sao lại không có chút động tác chấn động nào vậy?
Lãnh đạo tham gia hội diễn lần này có một vị lãnh đạo đứng thứ hai ở Thượng Hải. Bọn họ đến xem hội diễn cũng chỉ là công việc, trong lòng bọn họ đều rõ hơn ai hết chuyện gì đang xảy ra. Nhưng bọn họ không thể nói, bởi đây là tinh hoa văn hóa của đất nước, cho dù trong đó có vấn đề thì cũng không có gan để nói. Nếu nói những lời phủ nhận tinh hoa văn hóa đất nước thì hậu quả gây ra sợ rằng bọn họ không thể ứng phó.
Vị lãnh đạo đứng thứ hai này cùng với ba người thân tính ngồi ở chỗ đó, một câu cũng không nói. Trên mặt một chút biểu cảm cũng không có, tiếp đó thì nhìn thời gian, thời gian kết thúc vẫn còn mất một lúc nữa.
Sau sân khấu.
Vương Văn Kiệt hài lòng nhìn các học viên: “Ừm, không tồi, động tác rất tốt.”
Các học viên vui vẻ cười: “Lão sư, chúng con có phải là thiên tài không? Chúng con mới luyện tập chỉ mới một tháng thôi đó!”
Đối với những học viên này, Thái Cực Quyền là một chuyện, mà chuyện của bọn chúng chính là học thuộc lào các động tác này. Chỉ có vậy nhưng mà bọn chúng cảm thấy bản thân đã là một cao thủ võ lâm rồi.
Vương Văn Kiệt gật đầu: “Ừm, đều là thiên tài!”
Các học viên tươi cười trong lòng đầy sự kiêu ngạo. Cách đó không xa một nhóm người tụ tập lại, ríu rít nói về chuyện suýt chút nữa đã xảy ra trên sân khấu.
Giày gì mà suýt chút nữa thì rơi vậy?
Sao mà suýt chút nữa thì quên động tác tiếp theo là gì rồi?
Sao mà tiết tấu lại trở lên nhanh hơn rồi?
Đợi đã...
Thời gian trôi qua rất nhanh, Lâm Phàm xem tiết mục trên sân khấu, đây chính là tiết mục cuối cùng rồi.
Lâm Phàm đứng dậy, đi thẳng về phía phòng nghỉ của người dẫn chương trình ở phía sau sân khấu.
Trong phòng nghỉ.
Hai người dẫn chương trình đang uống nước tán gẫu đợi tiết mục trên sân khấu kết thúc, mặc dù thời gian của hội diễn lần này không dài nhưng áp lực của bọn họ rất lớn. Dù sao lãnh đạo lớn của Thượng Hải đều ngồi ở bên dưới, nếu xảy ra sai sót thì bọn họ cũng gặp xui xẻo rồi.
Lâm Phàm đẩy cửa đi vào.
Người dẫn chương trình nam nghi hoặc nói: “Anh là ai? Chỗ này không phận sự miễn vào!”
Lâm Phàm cười nhạt một tiếng: “Tôi là chủ tịch chi hội võ thuật, đến đây xem một chút.”
Biết được thân phận của đối phương, trong lòng người dẫn chương trình nam buông lỏng cảnh giác: “Xin chào, chỗ này không cho người ngoài vào, đợi chút nữa hội diễn kết thúc, làm phiền anh trở về vị trí của mình.”
Lâm Phàm lộ ra nụ cười: “Ừm, tôi biết rồi.”
Người dẫn chương trình nữ: “Màn biểu diễn kết thúc rồi, chúng ta lên sân khấu thôi!”
Người dẫn chương trình nam gật gật đầu.
Nhưng đột nhiên Lâm Phàm tiến về phía trước một bước, cướp lấy micro đi thẳng lên sân khấu.
Người dẫn chương trình vô cùng ngạc nhiên, lập tức hô to nhưng không có tác dụng gì.
Lúc này phó hội trưởng Quách nhìn về vị trí của Lâm Phàm thì phát hiện đã không thấy tên nhóc này đâu nữa, bỗng trong lòng nảy sinh lo lắng, có dự cảm không lành.
Mà khi ánh mắt ông ta nhìn về phía sân khấu thì như ngây ra.
Một tên thanh niên đi như bay, vọt thẳng lên sân khấu.
Trong lòng phó hội trưởng Quách mắng to.
Con bà nó, tên này muốn làm cái gì?
...