TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 233: Chứng bệnh chán ăn.

Chương 233: Chứng bệnh chán ăn.

Cô gái mũm mĩm sáng nay mua bánh kếp của Lâm Phàm là một y tá của bệnh viện. Lúc này vừa làm xong công việc trở về phát hiện túi bánh của mình đã biến mất.

Tuy không có vấn đề gì lớn nhưng trong lòng cô ấy rất tò mò.

“Tiểu Lệ! Cái bánh kếp mình mới đặt ở đây đâu mất rồi?” Lương Viện hỏi.

Tiểu Lệ: “Mình không biết, không phải cậu đặt trên xe đẩy này sao? À đúng rồi, mình mới vừa đẩy xe đó vào phòng bệnh số ba đấy.”

“Phòng số ba? Phòng đó là phòng của cô bé mắc bệnh chán ăn trầm trọng mà, sao con bé có thể ăn bánh kếp béo như vậy được? Bánh kếp này do mình mua ven đường đấy, không được, mình phải lấy lại ngay.” Lương Viện gấp gáp nói, sau đó chạy vèo đến phòng bệnh.

Phòng bệnh số ba.

Từ ngoài cửa đã nghe âm thanh huyên náo.

“Con không ăn, đem đi, đem đi hết đi.” Bên trong vọng ra tiếng một cô bé, giọng nói có hơi khàn khàn, dường như không còn sức lực.

“Lily, nghe lời mẹ đi, ăn một chút xíu thôi được không?” m thanh phụ nữ vọng ra, trong giọng nói có cảm giác van nài nhưng hoàn toàn vô dụng với cô bé.

“Con không ăn!”

Choang!

Tiếng chén đũa rơi trên mặt đất.

Lương Viện đẩy cửa bước vào, cô ấy đã quá quen với tình huống trong phòng, những y tá trong bệnh viện các cô rất thông cảm với bé gái này.

Mười lăm mười sáu tuổi còn đang độ tuổi tươi đẹp như hoa, nhưng lại mắc phải chứng bệnh chán ăn đáng sợ, hơn nữa lại còn ở mức độ trầm trọng.

Tỷ lệ tử vong của bệnh chán ăn cao đến 20%. Mà bây giờ Vương Lily đã bước một chân vào quỷ môn quan, cân nặng chỉ có 35 cân, nhịp tim thấp hơn nhịp tim trung bình, chỉ còn dưới 46 lần trong một phút, có thể chết bất cứ lúc nào.

“Y tá…” Mẹ Vương Lily thấy y tá vào, chào hỏi với vẻ mặt bi thương.

Vương Lily nằm trên giường bệnh, cả người chỉ còn da bọc xương, gương mặt hốc hác, hai mắt lồi ra, cánh tay gầy như que củi, nhỏ đến nỗi có cảm giác chỉ cần khẽ nắm vào là có thể bẻ gãy làm đôi.

“Lily nghe lời chị nào, ăn một miếng nhé?” Nhìn thấy Lily nằm trên giường bệnh, Lương Viện đã quên béng đi sự tồn tại của bánh kếp, cô ấy chỉ mong Lily có thể ăn được một ít thức ăn là tốt lắm rồi.

Vương Lily ngoảnh mặt, im lặng.

“Cám ơn cô y tá, thật sự bó tay rồi.” Mẹ Vương Lily lắc đầu nói.

Bà ấy từng nghiên cứu về chứng bệnh chán ăn, bệnh chán ăn bình thường nếu tích cực phối hợp điều trị, giữ vững tâm trạng thoải mái sẽ rất dễ chữa trị. Nhưng tình trạng con gái mình đã thuộc về bệnh chán ăn trầm trọng, không thể ăn được bất cứ thứ gì, cho dù có ép buộc cũng sẽ ói ra.

Thậm chí, đối với Lily mà nói thì ăn cơm cũng là một loại hành hạ.

Bệnh viện đã vô phương cứu chữa, chỉ có thể dựa vào thuốc để kéo dài hơi tàn cho Lily.

Lương Viện an ủi: “Mọi việc sẽ ổn thôi, đừng từ bỏ.”

Mẹ Vương Lily lau nước mắt, bà ta không dám khóc ở đây vì sợ ảnh hưởng tâm trạng con gái.

Mới mười lăm tuổi, sao lại mắc chứng chán ăn thế này.

Hình ảnh trên màn hình khóa điện thoại chính là hình trước đây của Vương Lily, trắng trẻo đầy đặn, dễ thương đáng yêu. So với hình ảnh bây giờ không thể nhận ra đó là cùng một người.

Lương Viện ngồi kế bên giường bệnh, nhìn vào xe đẩy đồ ăn: “Em ăn chút rau vào nhé?”

“Không ăn, con cảm thấy mình rất khỏe mạnh.” Vương Lily nói.

Cô bé cảm thấy bây giờ dáng vóc mình rất hoàn mỹ, đẹp hơn trước đây rất nhiều. Trước đây những bạn học chê cười cô bây giờ chắc chắn sẽ rất hâm mộ.

Lương Viện nói: “Em ăn một miếng còn khỏe hơn nữa đó.”

Vương Lily lắc đầu: “Không ăn.”

Lương Viện đành bỏ cuộc, mặc dù cô là y tá nhưng bây giờ cũng chịu phép.

Lúc này, Lương Viện thấy túi bánh kếp dưới xe đẩy, sau đó lấy ra, dường như nghĩ đến điều gì: “Em nhìn nè, đây là cái gì?”

“Bánh kếp.”

Lương Viện cười nói: “Đúng rồi, đây là bánh kếp, ông chủ làm bánh rất ngon đó. Em có biết mỗi ngày chị đều muốn ăn thật nhiều mới có thể giữ được cân nặng bây giờ, nếu cân nặng bị sụt giảm chị sẽ rất đau lòng.”

Vương Lily nhìn Lương Viện: “Nhưng em có cảm giác là chị quá mập.”

“Mập là có phúc, nhiều người muốn mập còn không được kia kìa.” Lương Viện cười tự tin, sau đó mở gói bánh kếp ra, đặt trước mặt Vương Lily: “Đây, ngửi thử xem có thơm không nè?”

Mẹ Vương Lily nhìn cảnh này, trong lòng cảm thán. Các y tá đều lo lắng cho họ, mỗi ngày đều nghĩ cách để con gái mình có thể ăn nhưng lần nào cũng thất bại, lần này chắc chắn cũng thất bại thôi.

Trong lòng Lương Viện không mấy tự tin nhưng vẫn cố gắng thử một lần, hi vọng có thể khơi dậy niềm hứng thú của Lily với thức ăn, kéo cô bé từ cõi chết trở về.

Mặt Vương Lily không có cảm xúc, tỏ vẻ chán ghét nhìn bánh kếp, bỗng nhiên chiếc bánh kếp đưa đến gần chóp mũi của cô.

Cô vốn nghĩ lấy tay đẩy ra nhưng bây giờ cô chợt ngẩn người.

Chóp mũi hít hà.

Cô ngửi thấy một mùi thơm xa lạ.

Ực ực!

Tiếng nuốt nước bọt trong cổ họng.

Trong mắt cô, lớp da bánh kếp vàng óng, ngàn lớp chồng lên nhau như một nàng tiên nhảy múa đang vẫy tay với cô, giống như đang mời gọi cô mau đến nuốt trọn chúng.

“Ôi…” Lương Viện thở dài: “Dì, tôi đi trước nha.”

Mẹ Vương Lily cảm kích nói: “Cám ơn.”