TRUYỆN FULL

[Dịch] Nhân Sinh Hung Hãn

Chương 236: Công dụng bất ngờ của bánh kếp

Chương 236: Công dụng bất ngờ của bánh kếp

Nhưng mà trong điện thoại, lão Giang cũng tiết lộ kết cục của hai người Hội phó Quách và Vương Văn Kiệt, nhờ có sự can thiệp của Phó chỉ huy Thượng Hải, bên phía tổng bộ đã xử phạt hai người rất nghiêm trọng, gần như cách chức, đồng thời Lâm Phàm càng bất ngờ hơn là, mẹ bà nó, ông Ngưu giữ cửa lại chính là Hội trưởng Hiệp hội Thượng Hải do tổng bộ điều xuống.

Ông Ngưu này giấu giếm rất kỹ, cứ ở trước cửa Hiệp hội Thượng Hải quan sát một năm, hơn nữa chuyện này không ai biết ngoài bên tổng bộ. Đúng là một chuyện quái đản.

Không còn liên quan đến mấy chuyện ruồi bâu này, bây giờ hắn cảm giác cuộc sống vô cùng an nhàn, mỗi ngày bán mấy cái bánh kếp, xem Ngô Thiên Hà đoán mệnh cho người ta, gặp vài chuyện kỳ lạ có thể chỉ bảo một chút.

Đột nhiên có hai người bước vào tiệm.

Một người trong đó chính là em gái mũm mĩm mới may mắn được hắn bốc thăm trúng vào lúc sáng, không ngờ là một thiên thần áo trắng.

Lương Viện chỉ vào trong: “Là chỗ này.”

Vẻ mặt Mẹ Vương Lily vội vã, nhìn khắp cả tiệm mới bắt gặp Điền Thần Côn: “Lão sư phụ ơi, làm ơn bán tôi một phần bánh kếp.”

Điền Thần Côn ngớ người, chỉ Lâm Phàm: “Tôi không bán bánh kếp, cậu ta mới là…”

Mẹ Vương Lily lập tức đến trước mặt Lâm Phàm: “Ông chủ, cảm phiền bán tôi một phần bánh kếp.”

Lâm Phàm nghi hoặc, không biết chuyện gì đang xảy ra: “Xin lỗi, mỗi ngày tiệm chúng tôi chỉ bán mười phần bánh kếp. Số lượng hôm nay đã bán hết, nếu dì cần thì ngày mai có thể đến đây xếp hàng.”

Mẹ Vương Lily nóng lòng, con gái bà vẫn đang chờ bánh kếp: “Ông chủ, tôi xin cậu bán cho tôi một phần đi mà!”

Hắn chưa từng gặp qua khách hàng nào cầu xin như vậy, nhưng không thể vì cầu xin mà phá lệ được: “Tiếc quá, đây là quy định của tiệm. Mỗi ngày chỉ bán

Lương Viện lên tiếng: “Ông chủ ơi, con gái dì này mắc bệnh chán ăn trầm trọng, không ăn bất cứ thứ gì trong bệnh viện vậy mà có thể ăn hết phần bánh kếp hôm nay tôi mua. Bây giờ đang một hai đòi phải ăn cho bằng được ở bệnh viện. Anh làm ơn giúp dì ấy đi mà.”

Câu này làm Lâm Phàm bất ngờ.

Bánh kếp mình làm thần kỳ vậy à? Người mắc bệnh chán ăn trầm trọng có thể ăn được bánh do chính mình làm, đúng là kỳ tích.

Mặc dù hắn chưa từng gặp người mắc chứng chán ăn trầm trọng nhưng vẫn biết độ kinh khủng của bệnh chán ăn đến thế nào, đơn giản là không thể nuốt được, nếu ép ăn vào sẽ ói ra hết.

Đám người Điền Thần Côn ngạc nhiên nhìn Lâm Phàm, bọn họ không nghĩ bánh kếp có sức mạnh đến vậy.

Hàng năm số người mắc bệnh chán ăn trên toàn thế giới chỉ có tăng chứ không giảm, hơn nữa số lượng người tử vong vì chứng bệnh này ngày càng nhiều.

Tin này sẽ là tin chấn động đối với họ.

Lâm Phàm im lặng rất lâu.

Mẹ Vương Lily hồi hộp đến rớt nước mắt, mấy tháng nay con gái bị bệnh đã giày vò bà không ít, bây giờ khó khăn lắm mới thấy hi vọng, bà không thể từ bỏ: “Ông chủ, tôi xin ông…”

“Đừng làm vậy…” Lâm Phàm nhanh tay nhanh mắt kéo cánh tay bà, sau đó chỉ vào tờ giấy bên ngoài: “Hai người có thể đọc tờ giấy đó, nhớ kỹ đọc nghiêm túc, đọc kỹ tôi sẽ cho hai người thông qua.”

Mẹ Vương Lily và Lương Viện không biết ý đồ của Lâm Phàm nhưng vẫn đi đến cửa, đọc tờ giấy trên tường.

Đây là tri thức bánh kếp của Bách Khoa Toàn Thư, quy định của Lâm Phàm là ai có thể hiểu liền được nhận một phần bánh kếp.

Lương Viện thích ăn nhưng không có nghĩa cô ấy có thiên phú cỡ đó.

Mẹ Vương Lily hết sức chuyên chú và chậm rãi đọc từng chữ một trên tờ giấy.

“Điểm Bách Khoa + 1.”

Lúc này Lâm Phàm nhận được thông báo của Bách Khoa Toàn Thư, điểm Bách Khoa tăng lên.

“Được, dì thông qua rồi.” Lâm Phàm nói.

Đến bây giờ hắn vẫn không biết Bách Khoa Toàn Thư dựa trên tiêu chuẩn nào đánh giá người đọc hiểu hay không. Hắn đã thử mấy lần, người có tay nghề đầu bếp giỏi, điểm Bách Khoa không hề tăng nhưng người không biết nấu ăn thì điểm Bách Khoa lại tăng.

Lâm Phàm không thèm để ý những thứ này, tăng được điểm Bách Khoa hay không là do ý trời, cuộc sống bây khá thanh bình, hắn chẳng gấp gáp làm gì.

“Tôi có thể mua bánh kếp rồi sao?” Mẹ Vương Lily kích động hỏi.

Lâm Phàm gật đầu: “Ừ.”

Lâm Phàm đến trước gian hàng, gỡ miếng vải bố phủ quầy ra, sau đó lấy dụng cụ, chuẩn bị tất cả sẵn sàng, mở lò, quét dầu, chiên vàng.

Động tác như mây trôi nước chảy, không hề ngắc ngứ chỗ nào, dần dần một chiếc bánh kếp xuất hiện, dưới ánh mắt chăm chú của hắn, lớp da giòn phát ra ánh sáng vàng óng vô cùng chói mắt.

Một mùi thơm tràn ngập trong không khí, một phần bánh kếp mới ra lò vô cùng hấp dẫn.

Lương Viện ngửi thấy mùi thơm này, con sâu ham ăn trong bụng nhúc nhích nhưng cô ấy biết phấn bánh kếp này không phải dành cho cô ấy.

Lâm Phàm đóng gói bánh kếp lại: “Được rồi, quy định của quán mỗi ngày chỉ bán mười phần.”

Mẹ Vương Lily nâng niu gói bánh trong tay như vàng như ngọc, giống như sợ bị ai giật mất: “Bao nhiêu tiền?”

Lâm Phàm nói: “Năm mươi.”

Trả tiền xong, Mẹ Vương Lily và Lương Viện lập tức đón xe về bệnh viện.