Chương 245: Có người muốn đập tiệm
Bác gái nghe xong nét mặt đầy giận dữ: “Ý của mấy người là sao? nào có ai mở cửa hàng lại không chịu bán hàng cho khách chứ? Con gái tôi bị bệnh chán ăn ông có hiểu không hả? Ông không bán bánh kếp cho tôi là muốn hại chết con gái tôi chứ gì!?”
“Đúng là không biết nói đạo lý! Bánh kếp của chúng tôi không thể trị được bệnh chán ăn, bà đừng tiếp tục dây dưa nữa.” Điền Thần Côn nhíu chặt lông mày, trực tiếp cầm thẻ số phát cho những người xếp hàng khác.
Đúng lúc này, bác gái kia trực tiếp bắt lấy tay Điền Thần Côn nói: “Tôi mặc kệ có thể chữa trị hay không, hôm nay tôi phải mua bằng được năm phần bánh. Ông nói xem ông còn có lương tâm hay không hả? Bán cho tôi năm phần bánh có làm sao đâu, chỉ mất 10 phút thôi còn gì?”
Điền Thần Côn hất tay ra, người đàn bà này không thèm nói đạo lý, sau đó chỉ về phía trước: “Bà xem những người khác đi, con cái của họ cũng bị bệnh chán ăn, họ vẫn phải xếp hàng chờ đến lượt. Bà dựa vào đâu mà không nói đạo lý vậy hả?”
“Người khác tôi mặc kệ! Hôm nay nếu ông không bán cho tôi năm phần bánh kếp thì ông có tin tôi sẽ đập nát cái tiệm này của các người hay không?” Người phụ nữ hung ác nói.
Điền Thần Côn còn chưa đáp trả thì những người xếp hàng xung quanh đã lập tức mở miệng.
“Bà dám ...”
“Nếu bà dám đập cửa hàng của Lâm đại sư, chúng tôi sẽ lột da của bà .”
“Lâm đại sư làm sao? Không phải mọi người đều đã nói bánh kếp không thể chữa được bệnh chán ăn rồi à? Bà vẫn còn lôi chuyện này ra làm lý do. Lâm đại sư cũng chẳng nợ bà cái gì, cậu ấy cũng không phải là người làm con gái bà mắc bệnh chán ăn. Huống hồ tôi thấy đại đa số những người mắc bệnh chán ăn đều là vì trước đó muốn giảm cân nên nhịn ăn, đều do bản thân họ tự tìm thì trách ai được chứ?”
“Nói đúng lắm! Tôi đã sớm muốn nói như vậy rồi!”
Bọn họ thực sự nhịn không nổi nữa. Chuyện này là sao? Trước đó bọn họ xếp hàng vẫn rất vui vẻ, bây giờ thì ngược lại, bị bọn họ nhắm vào, còn không cho người khác một cơ hội sống nào.
Bệnh chán ăn là bệnh như thế nào? Món bánh kếp này căn bản cũng không thể chữa được. Chỉ đơn giản là hương vị của nó quá ngon nên những người bệnh đó mới thích ăn. Chẳng nhẽ từ nay về sau cũng vì lý do này mà để mấy người kia mua bánh kếp một cách vô điều kiện sao? Đúng là chuyện cười mà!
Người phụ nữ thấy cảnh này lập tức ngây ngẩn cả người, sau đó cất giọng hét to: “Tôi mua bánh kếp, liên quan quái gì đến các người?”
Dân chúngkhông hề nhượng bộ. Bọn họ có ấn tượng rất tốt về Lâm đại sư. Bây giờ lại có người ngoài tới khi dễ hắn thì bọn họ sao có thể chịu được.
“Sao lại không liên quan gì đến chúng tôi chứ? Mắc phải bệnh chán ăn đó là chuyện của con gái bà, Lâm đại sư không có lý do gì phải giúp cả. Bà muốn mua bánh thì phải xếp hàng, còn không thì mau đi ra chỗ khác.”
“Còn dám nói không liên quan sao? Nếu bà nói chuyện tử tế với Lâm đại sư thì chúng tôi còn giúp bà một chút nhưng bây giờ thì bà ôm ý nghĩ của bà mà lăn đi xa đi! Đừng có tự phụ ở đây nữa, chúng tôi cũng không phải người lương thiện đâu.”
Người dân thành phố chỉ vào người phụ nữ khiển trách.
Bọn họ đã quen với việc mua bánh kếp từ chỗ Lâm đại sư. Bây giờ tự dưng có người tới coi bản thân như cấp trên, còn muốn quậy phá cửa hàng. Nếu người phụ nữ đó dám phá, bọn họ chắc chắn sẽ không buông tha.
“Mấy người ... Mấy người ...” Người phụ nữ thấy tình cảnh trước mắt, cuối cùng tức giận xoay người bỏ đi, trong lòng cũng có chút chột dạ. Bà ta cũng không ngờ, những người dân này đến mua bánh kếp mà như bị ma nhập vậy.
Tại chỗ ngoặt.
Người phụ nữ bước lên xe.
“Trương tổng, không mua được.” Người phụ nữ nói.
Vị Trương tổng này chính là chủ tịch của khách sạn Duyệt Hải Đại. Kể từ sau khi cục kiểm tra thực phẩm lấy nguyên liệu về thì đã để đám đầu bếp của khách sạn bắt đầu nghiên cứu làm món bánh kếp thần bí này.
Khi những vị đầu bếp kia nhìn thấy tờ đơn, cả khuôn mặt đều mê man. Muốn làm gì vậy? Bọn họ đều là những đầu bếp tốt nghiệp từ những trường danh tiếng, bây giờ lại bị yêu cầu ở trong bếp mỗi ngày để học làm bánh kếp. Điều này chính là không biết trọng dụng nhân tài mà.
Nhưng Trương tổng đã lên tiếng, bọn họ sao có thể không nghe. Mấy ngày liên tục đều vùi đầu vào nghiên cứu, những ngày gần đây cũng không rõ đã nghiên cứu ra bao nhiêu phần bánh kếp rồi. Nhưng cuối cùng vẫn không hợp khẩu vị của Trương tổng, toàn bộ đều bị loại bỏ.
Trong lòng họ nghi ngờ, thực sự Trương tổng muốn mùi vị như thế nào? Bọn họ làm ra món bánh kếp có thể nói là vô cùng thơm ngon, nhưng khi Trương tổng cắn thử một miếng lại lắc đầu, nói rằng mùi vị chưa đúng.
Mặc dù bọn họ là đi làm thuê cho Trương tổng, nhưng đầu bếp cũng có tôn nghiêm, họ cực khổ nhiều ngày để làm ra bánh kếp, vậy mà Trương tổng vẫn không hài lòng. Đây chính là ghét bỏ trình độ của bọn họ.