Chương 721: Hiệp hội ra mặt
Thủ đô, tại một ngôi biệt thự nào đó.
Lúc này Nguyệt Thu Cư Sĩ cẩn thận lấy ra một bức tranh, trải phẳng trên bàn, đắc ý nói: “Đừng có động vào, bức tranh này là tất cả đối với tôi, là điểm chí mạng của tôi. Nếu không phải là mấy người thì tôi sẽ không cho xem đâu.”
Đào Thế Cương ở một bên cười, nói: “Bây giờ lão Nguyệt coi bức tranh này như bảo vật gia tộc, không phải ông ấy sợ không bảo vệ tốt nó thì e là các ông không có cơ hội chiêm ngưỡng nó đâu.”
Các đại sư của Hiệp hội Quốc họa sau khi thấy bọn họ trở về từ Thượng Hải thì cứ tủm tỉm cười suốt cả ngày. Ban đầu bọn họ tưởng ông ấy vui mừng vì sắp tổ chức triển lãm nhưng sau đó mới biết, hóa ra là vì ông đã có được một bức họa tuyệt tác.