Nếu như không có thương nhân nào đến, vậy bọn hắn có lẽ còn phải thận trọng suy nghĩ một chút, nhưng hôm nay thấy mình bị người khác nhanh chân đến trước, làm trong lòng khó chịu muốn mạng, giống như nhìn thấy núi vàng núi bạc dần dần cách mình càng xa.
Bọn hắn thậm chí còn cảm thấy chuyện này đối với bọn hắn không công bằng, bởi vì bọn hắn đều ở kinh sư, lại nổi danh là đại phú thương, hơn phân nửa khách hàng đều là quan viên, sĩ phu, cho nên đương nhiên có rất nhiều lo lắng, mà tấn thương cũng không có nhiều lo lắng như vậy.
Tấn thương chính là chạy khắp nơi để mua bán.
Quách Đạm nhìn bọn hắn ai cũng giống như vừa chết cha chết mẹ, không đành lòng tiếp tục hù dọa bọn hắn, cười nói: "Yên tâm, những tấn thương này tạm thời chỉ xử lí mậu dịch, không có hứng thú với sản xuất, bọn hắn chỉ thuê lại bến tàu và nhà kho mà thôi."
Bởi vì Minh triều áp dụng chế độ khai trung nhằm khuyến khích thương nhân vận chuyển lương thực đến biên cảnh để đổi lấy quyền buôn bán muối và trà, mà mậu dịch của Minh triều với Mông cổ chủ yếu tập trung ở phía Bắc Sơn Tây, điều này làm tấn thương nhanh chóng quật khởi, bọn hắn cũng là những người phát huy tinh thần hám lợi của thương nhân đến cực hạn.