Chớp mắt.
Mười năm thời gian trôi qua.
Hôm nay ao huyết mạch của Chu Phượng thần tộc đã hoàn toàn khô cạn, nhưng bùn đất chung quanh chịu lực lượng huyết mạch xâm nhiễm vô tận năm tháng, cũng dính rất nhiều khí tức thần tính.
Mà Thẩm Trường Thanh thì ngồi khoanh chân, trên người có khí tức khủng bố dâng trào, trong mơ hồ giống như có thể nghe được Chu Tước rên rỉ, cũng có thể nghe được Phượng Hoàng khóc thảm.
“Ầm ——”