Trong điện, Diệp Huyền im lặng rất lâu, cuối cùng, hắn vung tay phải một cái, một phần mộ đột nhiên xuất hiện trước mắt hắn.
Đây là bảo vật mà hắn nhận được ở Ma Môn ngày trước, mà khi ấy Ma Chủ cũng không cho hắn mở ra, rõ ràng là vì thời cơ chưa đến!
Diệp Huyền đi đến trước phần mộ đó, lúc này, đột nhiên phần mộ bắn ra một luồng sáng đen, ngay sau đó, hắn trực tiếp biến mất.
Không lâu sau, hắn đã tới trong một không gian nhỏ hẹp, trước mặt có một cỗ quan tài màu đen, trên quan tài phủ kín phù văn màu vàng, không chỉ như vậy mà trên những phù văn màu vàng đó còn có rất nhiều sợi tơ màu vàng!
“Đây là?