Liên Thiển đáp: “Trước kia thì là Vạn Duy học phủ, bởi vì có chủ nhân ở đó. Nhưng sau khi chủ nhân biến mất thì… Năm đó chắc là Ngũ Duy chi chủ, nhưng giờ thời gian đã trôi qua lâu lắm rồi, chắc chắn nơi đó đã xảy ra nhiều biến đổi, thế nên ta cũng không biết nữa!”
Diệp Huyền khẽ gật đầu.
Lúc này, Liên Thiển lại bảo: “Ngươi đừng coi thường mấy lá phù văn đó, đặc biệt là loại phù văn màu tím. Loại phù văn này ẩn chứa sức mạnh vô cùng lớn, ngươi chưa chắc đã chống lại được đâu!”
Diệp Huyền chau chặt mày: “Sức mạnh lớn đến cỡ nào?”
Liên Thiển nói: “Cực kì lớn! Ví dụ sức mạnh của một lá phù văn màu tím cũng không thua kém gì sức mạnh bây giờ của ngươi. Mà điều quan trọng nhất là nó chỉ tiêu tốn một chút linh khí của người sử dụng thôi, còn nếu ngươi sử dụng sức mạnh của mình thì phải hao tốn rất nhiều. Nếu kéo dài chắc chắn ngươi sẽ là bên chịu thiệt! Nếu như ngươi gặp loại phù văn màu cam thì sức mạnh của nó lại càng lớn hơn nữa! Khi gặp loại phù văn này, ngươi phải hết sức cẩn thận, không được lơ là dù chỉ một chút!”