Diệp Huyền cũng mỉm cười: “Nếu tiền bối đã nhắc đến chuyện này thì ta cũng xin được nói thẳng. Ta muốn để tiền bối nợ ta một ân tình, đợi đến khi nào ta gặp khó khăn thì lại tìm tiền bối!”
Lý Mộ Bạch lắc đầu, hắn ta cười: “Ngươi thẳng thắn thật đấy, có điều ta thích tính cách này của ngươi, không mập mờ lòng vòng, có cái gì thì nói cái nấy!”
Diệp Huyền liếc mắt nhìn xung quanh, sau đó hắn nói: “Tiền bối, thế thì vãn bối chế tạo phù lục ngay tại đây có được không?”
Lý Mộ Bạch gật đầu: “Được chứ! Sẽ không có ai làm phiền ngươi đâu! Hơn nữa nếu ngươi cần gì thì cứ nói với ta!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Chỉ cần không để người khác làm phiền ta là được!”