Tầng chín nói: "Vị nữ tử váy trắng sau lưng ngươi rốt cuộc mạnh đến mức nào vẫn luôn là một điều bí ẩn. Bất quá, Phệ Linh tộc này cũng không yếu, năm đó bọn họ là đệ nhất tộc ở trong Ngũ Duy vũ trụ, mặc dù lúc trước bị tiên tri đánh trọng thương nhưng theo ta được biết thì cường giả trung tâm của bọn họ vẫn còn tồn tại. Mà bây giờ, tiên tri đã biến mất, bọn họ lại xuất hiện trên thế gian, Ngũ Duy vũ trụ này sẽ thêm một kiếp nạn nữa!"
Diệp Huyền lắc đầu thở dài: "Tiên tri vẫn quá nhân từ!"
Tầng chín nói: "Không phải hắn ta nhân từ, ngươi có biết lúc trước hắn ta muốn hủy diệt toàn bộ Phệ Linh tộc bởi vì sự uy hiếp của bộ tộc này quá lớn. Nhưng mà lúc ấy, Phệ Linh tộc nhân khẩu hơn trăm triệu, kêu ngươi đồ sát một trăm triệu người mà trong đó còn có vô số người già và trẻ nhỏ, ngươi có thể làm được sao?"
Diệp Huyền lạnh nhạt trả lời: "Người không phạm ta, ta không phạm người, nếu người phạm ta, có bao nhiêu thì ta giết bấy nhiêu!"
Tầng chín thấp giọng thở dài: "Thiếu niên, người có lòng nhân từ cũng không phải là chuyện gì xấu. Giống như ngươi, nếu không phải khi đó ngươi có lòng nhân từ cứu tiểu nữ hài luyện đan đó thì sao bây giờ ngươi có thể lấy được loại thần vật như là Tu Di kim đan? Còn có muội muội Diệp Linh của ngươi, lúc trước nếu không phải ngươi chân thành đối xử với nàng, coi nàng còn quan trọng hơn mạng sống của mình thì bây giờ cũng đâu có chuyện Tu La Nữ Đế gọi ngươi một tiếng ca? Nhân chi sơ tính bản thiện, đương nhiên, cũng có bản ác, mọi thứ đều có hai mặt, mà mỗi một chuyện ngươi làm đều có nhân cả, chuyện này là việc thiện, tương lai rất có thể sẽ là thiện quả. Mà nếu như chuyện ngươi làm là chuyện ác thì tương lai có thể là hậu quả xấu nhất!"