Diệp Huyền sững sờ, đoạn hỏi: “Tại sao?”
Hi Nhược nhìn hắn: “Theo những gì ta điều tra được thì Diệp Huyền là một kẻ mặt dày vô cùng. Câu nói ban nãy của ngươi trừ những kẻ mặt dày ra thì ai mà nói nổi. Cộng thêm việc ngươi đeo mặt nạ nữa, thế nên khi đó ta nghĩ liệu ngươi có phải Diệp Huyền hay không? Đương nhiên, ta không dám chắc chắn là ngươi, thế nên ta muốn ra ngoài tìm mấy người Quan Sơn. Nhưng hiện giờ xem ra ta không hề đoán sai!”
Diệp Huyền mỉm cười: “Cô nương thông minh thật đấy, để ta đoán xem nào, sở dĩ cô nương không cầu cứu là bởi ngươi cho rằng ta có thực lực miểu sát ngươi, đúng chứ?”
Hi Nhược trầm giọng nói: “Diệp Huyền, ngươi không giết nữ nhân đâu, đúng không?”
Diệp Huyền gật đầu: “Đúng vậy!”