“Không đau?”
Nhân Tôn nhìn Niệm Niệm, hắn ta khẽ mỉm cười: “Đúng là thú vị thật! Xem ra, không chỉ hắn rất để ý ngươi mà ngươi cũng rất để ý hắn!”
Nói đoạn, hắn ta đang định tăng lực thì đúng lúc ấy, Diệp Huyền ở phía xa xa bỗng nhiên xoè tay, trong lòng bàn tay hắn là sáu quyển Đạo Kinh.
Nhân Tôn nhìn hắn rồi nhếch khoé miệng: “Vậy thôi mà đã không chịu được rồi à?”
Vẻ mặt Diệp Huyền vẫn rất bình tĩnh: “Thả người được chưa?”