Nữ tử mỉm cười: “Còn đáng sợ hơn ngươi tưởng tượng gấp trăm ngàn lần! Bằng không, nam nhân kia và Thiên Mệnh kia cũng không cần bôn ba như vậy! Có thể để hai người kia để ý như vậy thì không phải đáng sợ bình thường thôi đâu!”
Nói đến đây, nàng bước ra khỏi ngôi nhà trúc. Nữ tử liếc nhìn bầu trời rồi nói: “Những ngày này ta vẫn luôn đang suy nghĩ về ách nạn chi nhân! Nhờ ách nạn chi nhân mà thực lực của ta đang không ngừng gia tăng, thế nhưng ta lại không tìm được ngọn nguồn của sự gia tăng này… Điều này có nghĩa là ngọn nguồn của ách nạn chi nhân đã nằm ngoài phạm trù nhận thức của ta!”
Thánh Chủ nhíu mày: “Ý của chủ nhân là có người đang thao túng ách nạn chi nhân?”
Nữ tử mỉm cười: “Nhất định là có người đang thao túng nó. Mà người này có liên quan mật thiết đến Diệp Huyền. Theo ta, sự hình thành của ách nạn chi nhân sáu phần là do phụ thân với muội muội của hắn, còn bốn phần là do hắn!”
Nói đến đây, nàng khẽ mỉm cười: “Ngươi lui xuống đi! Ta phải suy nghĩ thật kĩ xem đối phó với người phía sau cái tên này kiểu gì!”