Nữ tử mỉm cười: “Ngươi mà uy hiếp đến ta thì ít nhất trên ba mươi năm, thậm chí là còn lâu hơn. Thế nên trong ba mươi năm, ngươi có chạy nhảy thế nào cũng không sao. Có điều, ta cũng không thể chủ động giúp ngươi tiến bộ! Không thì chẳng phải ta đang tự lấy đá đập vào chân mình hay sao?”
Diệp Huyền trầm mặc.
Nữ tử mỉm cười: “Ngươi yên tâm, ta sẽ không nhắm vào những người bên cạnh ngươi, cũng không lấy người thân của ngươi ra để uy hiếp ngươi. Về chuyện này thì ngươi có thể yên tâm.”
Diệp Huyền nhìn nữ tử: “Như vậy tức là hình như ta còn phải cảm ơn ngươi!”
Nữ tử khẽ mỉm cười: “Ta rất hiểu cho ngươi, dẫu sao thì ân oán đời trước mà lại tới tính toán với ngươi! Có điều cũng hết cách thôi, chuyện này không thể không liên quan đến ngươi, hơn nữa ta thực sự không đánh lại mấy người đời trước nên chỉ có thể tới đánh ngươi.”