Diệp Huyền lắc đầu, hắn cười khổ: “Ta thấy mình cần phải bình tĩnh lại đã! Mấy hôm nay ngày nào ta cũng bận đối phó với những kẻ địch này, từ đó quên mất kiếm đạo của mình!”
Cảnh giới kiếm đạo của hắn đã lâu rồi không có tiến bộ!
Diệp Huyền chủ yếu tiến bộ về phương diện nhục thân, mà nhục thân này lại phải dựa vào ngoại vật. Còn về kiếm đạo, hắn đã chững lại rất lâu rồi.
Không một ai có thể giúp hắn trên con đường kiếm đạo tiếp theo, bởi lẽ hắn đã tự tạo ra cho mình một con đường. Hiện giờ điều quan trọng nhất là phải tiếp tục bước tiếp, không được dậm chân tại chỗ!
Lúc này, Diệp Huyền nhớ đến lời bạch bào Thanh Nhi nói!