Đúng lúc ấy, lão giả trên bầu trời đột nhiên nói: “Tiểu hữu xin dừng bước!”
Diệp Huyền bèn dừng bước, hắn quay người nhìn Thiên Càn trên bầu trời: “Tiền bối có chuyện gì sao?”
Thiên Càn liếc nhìn Ách Nạn Chi Môn, sau đó nhìn Diệp Huyền. Hắn ta mỉm cười: “Tiểu hữu, chuyện này do ngươi mà ra, ngươi đi như vậy thì không được ổn thỏa cho lắm nhỉ?”
Diệp Huyền chớp mắt: “Tiền bối, chẳng liên quan gì đến ta cả!”
Thiên Càn lắc đầu cười: “Tiểu hữu, ta đã biết chi tiết tất cả sự việc. Ta không có ý gì khác, Thiên gia chúng ta có kiếp nạn này là do người Thiên gia chúng ta ngu xuẩn, xử lí sự việc không thỏa đáng nên mới thành ra như vậy.”