Diệp Huyền nhìn tiểu tháp: “Năm đó, kẻ địch của cha ta cũng mạnh như vậy sao?”
Tiểu tháp im lặng một lúc rồi đáp: “Chủ nhân sống còn thảm hơn ngươi nữa kìa, nhưng trên cơ bản kẻ địch của hắn ta đều thuộc dạng bình thường, cho dù có mạnh cũng sẽ không mạnh hơn hắn ta quá nhiều! Mà cho dù có mạnh hơn rất nhiều thì một khi hắn ta phát điên lên rồi gần như đều có thể chấp hết.
Mà tiểu chủ ngươi… ta cảm thấy đừng nói là ngươi phát điên, vì dù ngươi có phát điên cũng vô dụng thôi à!”
Diệp Huyền: “…”
Tiểu tháp cười khà khà: “Tiểu chủ, năm ấy tuy rằng chủ nhân cũng có người giúp nhưng phần lớn thời gian đều là một mình hắn ta liều mạng cả! Còn tiểu chủ ngươi, trên cơ bản toàn nằm không ăn sẵn…”